Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Cha và con gái

Một người cha để cho cô con gái bé bỏng của mình đi nghỉ cùng gia đình. Khi cô bé trở về, ông liền hỏi.

"Con gái, nói thật cho cha biết nhé, con thích kỳ nghỉ chứ?'

Cô bé đáp.

"Mọi người đều tốt với con, trừ Cô Nancy. Cô dường như quá lạnh nhạt và con có cảm giác cô ghét con."

 Ông hỏi.

"Vì sao? Điều gì khiến con nghĩ vậy?"

Cô bé trả lời.

"Thứ nhất là, cô chẳng phản ứng gì dù con đã chào hỏi cô nhiều lần. Thứ hai là, có một hôm con tìm giúp cô chiếc đồng hồ bị mất nhưng cô không hề nói đến câu 'cảm ơn.' Và, thứ ba là, cô không bao giờ tương tác với con như với những người khác mà trước giờ cô chưa từng nói chuyện với con. Cô thật khó tin!"

Người cha nhận xét.

"Thật sao? Vậy, phản ứng của cô thế nào khi con chào cô?"

Cô bé nói.

"Cô thường làm ra vẻ không chú ý đến con."

Người cha tạm ngừng một lát rồi nói:

"Ta nghĩ con nói đúng. Nancy đúng là một người cô tồi và ta nghĩ cô ấy thực sự ghét con. Vậy nên, từ rày trở đi, con cố gắng càng tránh xa cô ấy càng tốt nhé."

Đột nhiên, người cha phá lên cười khúc khích khiến cô bé ngạc nhiên. Cha cầm lấy tay cô, miệng vừa nở một nụ cười vừa nói:

"Đó là lời nói trong thâm tâm của con. Thâm tâm con đã tưởng tượng ra mọi chuyện tiêu cực về cô của con, khiến con khó lòng nhận ra rằng cô ấy bị câm và điếc. Cô Nancy không thể nghe được hay nói được, vì vậy mọi sự cho rằng của con về cô ấy đều sai cả. Tâm trí của ta là vậy đó. Tâm trí ta có thể là một kẻ nói dối rất thuyết phục. Đơn giản là suy diễn ra những chuyện vớ vẩn mà thôi. Chỉ với một chút hoặc không hề có chứng cứ nhưng nó có thể dựng lên những chuyện tiêu cực về thế giới xung quanh và chính con người chúng ta. Do vậy, con không nên tin vào mọi thứ con nghĩ. Và, quan trọng nhất là, nếu con chiến thắng được ý nghĩ của mình mãi mãi, con có thể làm được bất cứ điều gì trong cuộc sống."



CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét