Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Cô Thompson

Ngay buổi học đầu tiên, khi đứng trước lớp 5 mình chủ nhiệm, cô đã nói một lời không thật với học trò của mình. Cũng như hầu hết các giáo viên khác, cô nhìn đám trò và nói rằng mình yêu tất cả như nhau. Tuy nhiên, điều đó là không thể vì ở hàng đầu tiên, ngồi sụp xuống chỗ, là một cậu bé tên Teddy Stoddard.


Cô Thompson đã theo dõi Teddy từ năm học trước và nhận thấy rằng cậu bé không hòa đồng với các bạn khác, quần áo lúc nào cũng lem luốc và cậu cần phải được tắm rửa thường xuyên. Thêm nữa, Teddy cõ lẽ còn khó ưa. Tới thời điểm mà cô Thompson thường thật sự vui thích khi chấm điểm các bài kiểm tra của cậu bằng một chiếc bút đỏ to bản, đánh dấu X đậm, rồi chấm một điểm ‘F’ thật to lên đầu các bài làm của cậu.

Tại ngôi trường mà Cô Thompson dạy học, giáo viên được yêu cầu phải xem lại hồ sơ học tập trước đây của mỗi trò và cô để lại hồ sơ của Teddy xem cuối cùng. Tuy nhiên, khi xem lại hồ sơ của cậu, cô lấy làm ngạc nhiên.

Giáo viên lớp một của Teddy nhận xét, ‘Teddy là một cậu bé sáng dạ với nụ cười thường trực trên môi. Em làm việc ngăn nắp và có thái độ tốt... em là người vui vẻ, dễ gần.'

Giáo viên lớp hai của cậu nhận xét, ‘Teddy là học sinh xuất sắc, rất được các bạn trong lớp quý mến nhưng gặp rắc rối vì mẹ mắc bệnh nan y và ắt hẳn cuộc sống ở gia đình rất cam go.'

Giáo viên lớp ba của cậu nhận xét, ‘Sự ra đi của mẹ gây khó khăn với em. Em hết sức cố gắng nhưng bố không để tâm nhiều và cuộc sống gia đình sẽ sớm ảnh hưởng đến em nếu không có biện pháp giải quyết.'

Giáo viên lớp bốn của Teddy nhận xét, ‘Teddy khép mình và không cho thấy hứng thú học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng còn ngủ trong giờ học.’

Đến lúc này, Cô Thompson đã nhận ra vấn đề và thấy hổ thẹn về chính mình. Thậm chí, cô còn thấy tồi tệ hơn khi đám trò mang quà Giáng Sinh tới tặng, bọc giấy sặc sỡ và quấn những dải ruy băng đẹp đẽ, ngoại trừ quà của Teddy. Quà của cậu được gói vụng về trong tấm giấy màu nâu, thô cứng mà cậu xin được từ một tiệm tạp hóa. Cô Thompson khó nhọc lắm mới mở được nó giữa nhiều món quà khác. Một vài đứa bạn bắt đầu cười cợt khi cô lấy ra một chiếc vòng tay kim cương nhân tạo trên đó khuyết một vài viên và một lọ nước hoa chỉ còn lại một phần tư. Tuy nhiên, cô đã dập tắt tiếng cười của chúng khi khen chiếc vòng rất đẹp, đeo lên và chấm nhẹ một ít nước hoa vào cổ tay. Sau buổi học ngày hôm đó, Teddy Stoddard nán lại trường chỉ đủ để nói được, ‘Cô Thompson ơi, hôm nay cô có mùi hệt như mẹ con trước đây vậy.’

Sau khi lũ trẻ tan học, cô khóc suốt nửa giờ. Cũng chính ngày hôm đó, cô không dạy đọc, viết và số học nữa. Thay vào đó, cô bắt đầu dạy đám trẻ. Cô Thompson dành sự chú ý đặc biệt cho Teddy. Khi cô làm việc với cậu, tâm trí cậu dường như sống dậy. Càng động viên cậu bé, cậu càng hưởng ứng nhanh hơn. Đến cuối năm học đó, Teddy đã trở thành một trong những học sinh thông minh nhất lớp và mặc dù cô nói dối rằng mình sẽ yêu quý các học trò như nhau, nhưng Teddy trở thành một trong những ‘cục cưng’ của cô.

Một năm sau, cô tìm thấy một lá thư nhét bên dưới cánh cửa nhà, của Teddy gửi. Cậu nói với cô rằng cô là giáo viên tốt nhất mà cả đời cậu từng có.

Sáu năm trôi qua cô lại nhận được một lá thư khác từ Teddy. Lúc này cậu báo với cô rằng cậu đã tốt nghiệp trung học, đứng thứ 3 trong lớp và cô vẫn là giáo viên tốt nhất trong đời cậu từng có.

Bốn năm sau đó, cô lại nhận được một lá thư khác nói rằng mọi thứ vào lúc này rất cam go, cậu sẽ ở lại trường, gắn bó với nó và sẽ mau chóng tốt nghiệp đại học với tâm bằng danh giá nhất. Cậu quả quyết rằng Cô Thompson vẫn là cô giáo tốt nhất và yêu thích nhất mà cả đời cậu từng có.

Rồi bốn nữa lại trôi qua, và cô lại nhận được thêm một lá thư khác. Lần này, cậu giải thích rằng sau khi giành được tấm bằng cử nhân, cậu quyết định học lên cao hơn. Lá thư khẳng định cô vẫn là giáo viên tốt nhất và yêu thích nhất mà cậu từng có. Nhưng lúc này, tên của cậu dài thêm ra một chút... Lá thư được ký tên Tiến sĩ Y khoa Theodore F. Stoddard.

Câu chuyện chưa kết thúc ở đó. Như bạn biết đấy, mùa xuân đó cô lại nhận được một lá thư khác. Teddy nói rằng mình đã gặp được một nửa và chuẩn bị kết hôn. Cậu giải thích rằng cha mình đã mất vài năm trước và không biết liệu Cô Thompson có đồng ý tham dự đám cưới ở vị trí thường dành cho mẹ của chú rể không. Tất nhiên, Cô Thompson nhận lời. Và đoán xem nào? Cô đeo chiếc vòng tay khuyết vài hạt đá đó. Thêm nữa, cô còn dùng thứ nước hoa mà Teddy nhớ là mẹ mình đã dùng vào dịp Giáng Sinh cuối cùng của hai người.

Cô trò ôm chầm lấy nhau và Tiến sĩ Stoddard thì thầm vào tai Cô Thompson, “Cảm ơn Cô Thompson vì đã tin tưởng ở con. Cảm ơn cô rất nhiều vì đã khiến con cảm thấy mình quan trọng và cho con thấy rằng mình có thể thay đổi.’

Cô Thompson, mắt ngấn lệ, thì thầm lại vào tai Stoddard. Cô nói, ‘Teddy, con nói sai cả rồi. Con mới chính là người đã dạy cho ta thấy rằng ta có thể thay đổi. Ta đã không hề biết cách dạy học cho đến khi gặp được con đấy.’

Ghi chú: Câu chuyện này của tác giả Elizabeth Silance Ballard, ban đầu được đăng trên tạp chí Cuộc Sống Gia Đình năm 1976 và trở thành một trong những câu chuyện được săn lùng nhất trong lịch sử của tạp chí này. Từ đó trở đi, một vài phiên bản của câu chuyện này đã được lan truyền khắp cõi mạng Internet.
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét