Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Dòng suối trong vườn vua

Xưa có một ông vua của một đất nước xa xôi, người thường nổi giận nếu bất cứ ai làm hỏng việc khi ông hạ lệnh. Với vị vua này dường như không chỉ con người mà đến cả các muông thú, cỏ cây và mọi thứ trong vương quốc mà ông cai trị cũng phải tuân theo ông ta.


Khi đi dạo trong vườn nếu trông thấy một loài cây hay loài thực vật nào mà ông không thích ông sẽ chỉ quyền trượng vào nó và nói, “Dẹp đi!” Và ngay sau khi dứt lệnh cái cây sẽ được dẹp đi, kẻ hầu sẽ nhanh chóng bỏ đi bất cứ thứ gì làm phật lòng ngài, vì họ đều biết khi không tuân theo sẽ làm ngài nổi giận đến mức nào. Bằng cách này nhà Vua tin tưởng rằng ngay đến cả những loài hoang dã ngoài thiên nhiên cũng đều chịu sự kiểm soát của ông. Có một dòng suối chảy qua một phần của khu vườn nhà vua, phía sau nó đổ xuống từ một ngọn núi cao rồi chảy qua một đồng cỏ và chạy dọc theo một phần đất của kinh thành. Nó là một dòng suối vui vẻ, hát róc rách nên Vua rất thích đi dạo dọc bên hai bờ của nó.

Nhưng một ngày nọ, trong khi đang đi dạo ở đó, nhà vua khẽ bị trượt chân vì thế chân ông đã thụt xuống dưới nước, vì dòng nước lúc này lạnh vua lại khoác trên mình quần áo sang trọng dòng nước đã làm ướt, vua đâm nổi cáu. Nhà vua dùng quyền trượng đập vào dòng suối nhưng chỉ làm cho nước bắn vào mặt ông. Điều này lại càng chọc tức ông thêm và lúc này với ông dường như dòng suối đang cười nhạo ông vì nó vẫn cứ chảy róc rách qua những tảng đá. Vậy nên nhà vua lại nhấc quyền trượng lên và nói, “Dẹp đi!” Ta sẽ không cho phép bất cứ dòng suối nào chảy ở trong vương quốc của ta cả!”

Khi các quan lại của vua nghe thấy điều này họ rất lo lắng. Bởi họ biết rằng dòng suối đó sẽ không vâng lệnh vua và họ càng không biết phải làm thế nào để vua tin là có điều đó. Họ không thể giấu hay vứt nó đi. Chẳng ai biết chính xác nó bắt nguồn từ đâu vậy nên họ không thể chặn ở đầu nguồn nó được mà nếu họ có làm vậy thì họ cũng hiểu rằng sẽ gây ra rất nhiều rắc rối trong kinh thành và vùng đất kế bên. Vì con suối không những giúp cho con người cảm thấy dễ chịu bằng những âm thanh và các loài hoa của nó mà nó còn giúp quay guồng nước và tạo ra những con hồ nơi mọi người câu cá, cung cấp nước cho mọi người uống, làm nên những khu vườn và trang trại phì nhiêu và nhiều thứ hữu ích nữa. Từ đó các quan lại quyết định rằng họ sẽ cố giữ cho nhà vua không lui tới phần vườn đó nữa với hy vọng rằng ông sẽ quên những gì mình đã nói. Nhưng, ngài không hề quên.

Hôm sau khi đi dạo, nhà Vua nhìn thấy con suối vẫn đang chảy vui vẻ như mọi khi, ông la lối, “Sao dòng suối đó không biến đi hả?” Khi các quan lại của ông bẩm với ông rằng con suối đó sẽ không vâng lời ông đâu thì ông gào lên, “Nó phải nghe lời ta. Gọi hết lũ quân hầu ra đây.” Thế là họ cho gọi tất cả người hầu tới và nhà vua lệnh cho họ, “Nó là một dòng suối xấu xa, Ta sẽ không để nó ở đây thêm nữa. Tống khứ nó đi đi!”

Thế là các kẻ hầu lấy đủ loại xô, bình đựng nước và bắt đầu làm cạn dòng suối. Nhưng mặc cho họ đã làm rất lâu và đổ đầy tất cả các bể chứa nước trong cung, tưới lên khắp vườn mà dòng suối vẫn đầy nguyên như trước. Sau đó nhà Vua lệnh, “Thiêu trụi nó đi!” Thế là họ lại lấy nào những cây đuốc và những sợi vải bông đã tẩm dầu để tạo ra những ngọn lửa sáng nhất và nóng nhất, rồi họ ném chúng xuống dòng suối. Nhưng dòng suối chỉ cười khi những ngọn lửa kêu xì xì trong lòng nó rồi cuốn đi những mảnh vụn của vải bông đã cháy và dập tắt tất cả chỗ lửa đó mà dường như không cần quá vất vả như bình thường, chỉ trong một thời gian ngắn nó lại chảy về phía trước, trong và vui vẻ như thường lệ.

Nhà vua ra lệnh tiếp, “Lấp nó đi!”. Các kẻ hầu lấy những chiếc xe chở đầy cát, như trước kia họ từng dùng trong việc đắp đê quanh cung điện, rồi bắt đầu đổ chúng xuống dòng suối. Cuối cùng thì có vẻ như nguyện vọng của vị vua này đã được như ý, bởi dòng suối kia bắt đầu biến mất dưới đống cát dày đặc đã rội lên mình nó. Đám người hầu mỗi lúc mang chỗ cát kia đổ lên nó một nhiều, cho đến khi họ bít được nó lại tại tơi nó chảy vào những vùng đất của hoàng gia. Lúc này nhà vua cho rằng tất cả vậy là tốt đẹp và mãn nguyện lui về cung. Lúc đó nhà vua có một cô con gái nhỏ mà ông rất yêu quý. Khi cô biết được những gì mà người ta đã gây ra cho dòng suối, cô cảm thấy buồn đến nỗi oà khóc vì dòng suối là một trong những người bạn yêu quý nhất của cô và cô biết mình sẽ nhớ nó đến nhường nào. Đêm đó cô thức trắng miên man nghĩ về nó và quyết định rằng đến sáng cô sẽ tới chỗ Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng, để hỏi bà xem phải làm gì. Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng sống trong một túp lều ngoài hoàng thành và từ nhà của bà có một chiếc cổng nhỏ xíu thông qua bức tường thành, nó được làm để những người trong hoàng gia có thể đến yết kiến bà, vì bà rất uyên thâm và hiểu rõ về các loài Thuỷ tinh và Hoa tinh cũng như tất cả các sinh vật khác mà hầu hết những người khác không bao giờ trông thấy, bà còn luôn sẵn sàng giúp đỡ bất cứ ai gặp khó khăn.

Thế là, sáng sớm hôm sau nàng Công chúa bé tới nhỏ gõ cửa nhà Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng và khi vào nhà cô bé kể cho bà lão nghe về dòng suối. “Cháu chắc chắn cha cháu, nhà vua, sẽ không bỏ dòng suối đó đi đâu,” cô bé nói, “nếu ông nhận ra nó tốt đến thế nào và tất cả chúng ta đều nhớ nó nhiều biết biết bao. Bà sẽ đến tấu trình với ông ấy về điều đó được không ạ? Ông ấy sẽ tin bà mà.”

Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng nói, “Ta sẽ không tự đi, bởi cả cháu lẫn bất cứ người nào đều gây mâu thuẫn với nhà vua. Nhưng thay vào đó ta sẽ phái một số bạn bè của ta đến. Khi nào thì nhà vua ngự trên ngai vàng để nghe những người có việc tấu trình nhỉ?”

“Chín giờ hằng sáng ạ,” nàng Công Chúa bé nhỏ đáp.

“Tốt lắm,” Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng nói. “Nếu lúc chín giờ con ở đó thì con cũng sẽ trông thấy những người bạn của ta.”

Lúc chín giờ sáng nhà vua ngự lãm trên ngai vàng để hỏi xem có ai đến khẩn tấu không. Nàng Công chúa ở gần ngay đó, đang chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cô nhìn thấy trước ngai vàng có hai sinh vật có cánh có vẻ như tới đó bằng phép thuật, vì không ai trông thấy chúng vào cung điện này cả. Chúng bay lơ lửng trên không trung phía trước nhà vua như những cánh bướm. Một trong số chúng có màu xám tựa như một làn sương nhỏ đang di chuyển nhưng nó cũng có dải bảy sắc của cầu vồng. Sinh vật còn lại mang một màu xanh dương sậm. “Cả hai chúng tôi là những Thuỷ tinh,” những sinh vật nhỏ bé này bẩm với nhà vua, “và thưa Bệ Hạ chúng thần đã đến đây để trình ngài chuyện quan trọng ạ.”

“Được lắm,” nhà vua nói. Trước kia ông chưa bao giờ nhìn thấy những sinh vật như thế này và thấy chúng rất thú vị.

“Thần là giọt nước từ một đám mây,” tinh vật đầu tiên nói, “nó đang lư lửng trên khu vườn của bệ hạ sáng nay, và thần cũng ở trong chiếc cầu vồng đẹp đẽ mà Bệ Hạ ngày hôm qua đang mải mê ngắm đấy. Thần đến để bẩm với hoàng thượng về dòng suối ạ.”

“Dòng Suối đó à?” nhà vua nói.

“Vâng, trước kia thần đã từng sống ở đó.” tinh vật kia nói. “Sau đó thần tiếp tục xuôi ra đại dương và rồi mặt trời mang thần lên tới tận chỗ đám mây. Mà, đám mây giờ thần thuộc về đó sáng nay khi đã hoàn toàn sẵn sàng mang lại cho khu vườn của bệ hạ một cơn mưa rào nhỏ thì chúng thần nhận ra rằng dòng suối kia không còn ở đó nữa. Điều đó làm cho tất cả những hạt nước mà trước kia từng thuộc về dòng suối cảm thấy rất khó chịu, vì chúng thần đã hy vọng được quay trở lại với nó. Vậy nên thần tới đây để yết kiến bệ hạ về nó ạ.”

“Được, rồi!” nhà vua nói. “Ta sẽ cân nhắc chuyện đó. Vậy còn ngươi là ai?” nhà vua hỏi tinh vật còn lại

“Thần thuộc là một giọt nước ngoài đại dương,” tinh vật còn lại nói. “Thần cũng đã từng sống trong dòng suối đó và đã chờ đợi những giọt nước khác suốt đêm vì dòng suối đó luôn chở chúng thần đi. Nhưng chúng không đến nữa và tất cả bọn thần cảm đều cảm thấy rất lấy làm buồn. Vì thế thần đã được cử đến đây để xem chuyện gì đã xảy ra ạ.”

“Được rồi, được rồi,” nhà vua lại nói. “Các ngươi sẽ phải đến yết kiến ta vào một dịp khác vậy.”

Đây là những gì mà nhà vua này hay nói khi ông không cảm thấy chắc chắn là liệu ông có muốn đáp ứng những gì người khác đang thỉnh cầu mình không. Khi những tinh vật kia biết rằng ông sẽ chẳng nói gì hơn chúng liền bay đi.

Nàng Công Chúa chờ đợi cả ngày, với hy vọng rằng cha mình sẽ nghĩ đến những gì các tinh vật kia đã thưa với ông và sẽ hạ lệnh cho khơi lại dòng suối đó, vì lợi ích của những giọt nước mưa và những giọt nước biển kia. Nhưng sự thật là chẳng mấy chốc ông đã hoàn toàn quên hết và chẳng hề làm gì cả. Vì vậy nàng Công Chúa lại trở lại nhà Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng để hỏi bà liệu bà có thể sai những người bạn khác nữa tới giúp cô được không.

“Ồ, được chứ,” Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng nói. “Ngày mai cũng vào giờ đó họ sẽ tới.”

Vậy là sáng hôm sau khi nhà vua giá lâm ngự lãm trên ngai vàng như thường lệ để đợi trình tấu thì có hai tinh vật khác nữa đang bay lượn trên không trước mặt ông. Một trong số chúng màu xám tựa viên sỏi còn con kia trông như thể được choàng một lớp nhung nâu sậm, giống như một con sâu bướm vậy.

“Vậy các ngươi là ai thế hả?” nhà vua hỏi.

“Chúng thần cả hai đều là những tinh vật ạ,” con đầu tiên thưa. “Thần là những viên sỏi trong khu vườn của bệ hạ ạ. Tất cả chúng thần đều đang được dòng suối đó đánh bóng rất đẹp nhưng giờ người bọn thần vừa phủ đầy rác rưởi vừa chẳng còn nghe thấy tiếng dòng suối đó hát trên mình nữa. Vì thế chúng thần đã đến đây để hỏi xem liệu có phải nó không thể quay trở lại đươc nữa không ạ.”

“Hừm!”, nhà Vua nói. “Các ngươi là bạn bè khác của dòng suối đó, đúng không?”

“Vâng,” con Địa tinh thứ hai lên tiếng. “Thần là đất phì nhiêu, màu mỡ trải xung quanh rễ các loài cây trong vườn của Bệ Hạ đấy ạ. Dòng suối đó đã tưới cho chúng thần hàng ngày để chúng thần có thể chăm cho mọi thứ đang phát triển cần đến chúng thần. Nhưng giờ đây bọn thần đang trở nên khô cằn và bạc màu mà các rễ cây cứ than phiền với chúng thần rằng chúng thần không còn thèm quan tâm đến họ như trước nữa. Chúng thần lại không biết phải làm gì ạ.”

“Có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ có một dòng suối khác đấy,” nhà vua nói. “Lúc khác đến thăm ta nhé.”

Tất cả nhà vua làm là lệnh cho người làm vườn chăm sóc cây cối cẩn thận hơn, vì ông đã nghe thấy họ đang than phiền về mùa khô, rồi sau đó ông quên tiệt hết các điều còn lại. Nàng Công chúa khó có thể hy vọng được rằng Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng sẽ lại phái những người bạn khác tới giúp cô nhưng cô vẫn lại thử một lần nữa.

“Ồ, được chứ,” Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng nói, “còn rất nhiều nữa mà.”

Vậy nên chắc chắn sáng hôm sau lại có thêm hai tinh vật nữa xuất hiện khi nhà vua ngự lãm trên ngai vàng. Chúng đẹp nhất trong số các con đã đến. Một con có đôi cánh giống như những cánh hoa violet và một cơ thể giống một củ nghệ tây màu vàng. Con còn lại toàn một màu xanh lục.

“Ta không muốn nhìn thấy những tinh vật nữa,” nhà Vua nói, “trừ khi bọn ngươi có gì đó mới để tấu trình.” Tuy nhiên, ông lại không biết chính xác làm cách nào để tống khứ chúng đi và vì xét cho cùng chúng là những sinh vật có phép thần thông, ông cảm thấy bị bắt ép phải nghe khi chúng nói.

“Thần là Hoa tinh,” con đầu tiên nói, “luôn luôn sống trong vườn của Bệ Hạ, bên bờ của dòng suối kia ạ. Chúng thần nghĩ ngài rất thích chúng thần nên đã tới đây để báo với ngài rằng dòng suối đó đã biến mất, chúng thần đang khô héo đi nhanh chóng, sẽ không còn loài hoa nào nở nữa cho đến khi dòng suối trở lại ạ.”

“Còn thần,” tinh vật còn lại lên tiếng, “thần là cỏ mọc trên bờ suối đó đến đây để báo với bệ hạ rằng tất cả cỏ đang nhớ nó nhiều đến nỗi chúng thần cho rằng chắc chắn ngài sẽ rủ lòng thương chúng thần ạ.”

Nhà vua sẽ không đáp lại những quái vật này, vì ông mệt mỏi với việc đáp lại chúng bằng tất cả câu trả lời tương tự, mà thực sự không biết phải nói sao. Nhưng khi chúng bay đi, ông tự lẩm bẩm với mình, “Ta không thể làm phiền quá nhiều tinh vật đến vậy được. Nếu chúng lại đến ta sẽ chẳng có gì khác để làm ngoài việc nghe nhắc đến dòng suối. Ta ước gì nó chưa bao giờ bị vùi chôn.”

Giờ đó chính là điều mà nàng Công Chúa đang mong chờ. Cô vừa vỗ tay vừa reo lên, “Vậy thì chúng ta có thể đưa nó trở lại chứ ạ?”

“Ta không biết chúng ta có thể mang nó trở lại bằng cách nào nữa,” nhà Vua nói. “Nhưng nếu muốn, con có thể hỏi Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng tốt nhất chúng ta nên làm gì.”

Nàng Công Chúa ngay lập tức chạy đi để làm như nhà Vua nói. Khi Bà Lão Thông Thái Tốt Bụng nghe được điều đó bà trả lời, “Hãy nói với nhà vua, cha con ấy, đi dạo cùng con trên bức hoàng thành và ông ấy sẽ nhận ra những gì đã xảy đến với dòng suối.”

Vậy nên Công Chúa nắm tay nhà vua dạo bước trên đỉnh của hoàng thành. Khi họ tới nơi mà trước kia dòng suối đã chảy dưới chân thành họ nhận ra một điều rất lạ. Dòng suối hoàn toàn không bị chôn vùi! Khi đường chảy của nó bị những kẻ hầu của vua vùi lấp bằng cát thì nó đã tách nhánh một cách dễ dàng và hình thành nên một dòng khác ngoài tường thành mà ở đó nó vẫn đang xuôi dòng vui vẻ như thường. Một vài bông hoa đã bung nở dọc theo hai bên bờ mới còn đám cỏ xanh rờn phủ tràn. Nhiều đứa trẻ trong kinh thành đang vui chơi ở đó, với cảm giác rất cám ơn rằng thay vì chảy vào trong khu vườn của nhà vua, dòng suối lại chảy ra ngoài vào một khu vườn rộng lớn mà chúng hoàn toàn có thể nô giỡn ở đó.

Khi nhà vua chứng kiến tất cả điều này, ông gọi các kẻ hầu đến và lệnh cho họ bốc đi hết chỗ cát mà họ đã đổ xuống dòng suối khi họ đã cố gắng vùi lấp nó. Và họ đã thi hành. Nhưng nhà vua lại thích con hào mới này rất nhiều. Vậy là, mặc dù người ta đã khơi ra một nhánh nhỏ chảy ở vị trí cũ qua khu vườn của nhà vua, đưa nước tới cho các cỏ cây, hoa lá đã nhớ nhung nó nhưng nó thực sự không bao giờ như xưa nữa mà tiếp tục chảy ở nơi mà tại đó nó đã tìm thấy thật nhiều những người bạn mới như thế. Chẳng bao lâu nó đã tìm được đường về với biển và tiếp tục gửi những giọt nước giúp đại dương cùng những đám mây, những dải cầu vồng cũng như vuốt ve những viên đá sỏi, tưới cho những loài hoa dọc hai bờ. Và mặc dù tôi đã không nghe kể gì về nó một thời gian dài nữa, nhưng tôi hoàn toàn chắc chắn rằng nó vẫn chảy ở đó vui vẻ như đã từng.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét