Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Chàng trai mất tích

Cách đây đã lâu, lâu lắm rồi có một nhà quý tộc, người có một cậu con trai kỳ lạ. Đêm trước khi con trai ông chào đời người cha này đã nằm chiêm bao. Ông mơ thấy rằng cách duy nhất để con trai mình có thể khôn lớn đến tuổi trưởng thành là nếu đôi chân của đứa trẻ này không bao giờ được chạm xuống đất cho đến tận khi cậu mười hai tuổi.


Công việc chăm sóc được thực hiện hết mực cẩn thận để tránh điều này xảy ra và chỉ những vú em đáng tin cậy mới được thuê về để chăm sóc đứa bé này. Nhiều năm qua đi, cậu bé vẫn luôn được bảo vệ hết mực. Lúc thì cậu được bế trên đôi tay của các vú em, lúc lại được những người hầu này đẩy trên ghế nhưng đôi chân cậu không bao giờ được chạm xuống đất. Điều đó cứ thế trôi đi cho đến khi cậu sắp đến tuổi mười hai.

Dạo đó khi sinh nhật mười hai tuổi của cậu kéo đến gần, người cha bắt đầu chuẩn bị mở một bữa tiệc linh đình để chúc mừng việc cậu con trai sẽ thoát nạn. Một ngày kia trong khi những thứ chuẩn bị cho bữa tiệc vẫn đang được tiến hành, thì một tiếng ồn hãi hùng vang lên, tiếp đến là những tiếng thét lác đáng sợ, làm rung chuyển cả lâu đài. Kinh hãi, người vú em đánh rơi đứa trẻ và chạy về phía cửa sổ. Khi quay ra để nhặt lại đứa bé lên, hãy tưởng tượng nỗi sợ hãi của cô ấy xem khi cô nhận ra cậu bé không còn ở đó nữa! Cô tiếng kêu thất thanh khi nhận ra mình đã không vâng theo những mệnh lệnh của ông chủ nữa. Đôi chân của đứa bé đó đã chạm xuống sàn nhà nên giờ cậu đã biến mất.

Sau khi nghe tiếng la và khóc thét lên tất cả những người hầu của lâu đài chạy lại chỗ cô. Cha của đứa bé vừa đi theo sau vừa hỏi, “Chuyện gì thế? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Con trai ta đâu rồi?” Cô vú em, người đang run lên vừa sụt sùi vừa kể lại sự biến mất của cậu con trai độc nhất của ông, ngay trước sinh nhật lần thứ mười hai của cậu một không lâu.

Không lời nào có thể tả nổi nỗi đau đớn trong lòng người cha kia. Ông sai những người hầu đi khắp các ngả để tìm kiếm cậu bé, ông đã ra mệnh lệnh, đã khẩn cầu, đã tiêu tốn tiền khắp mọi đường, đã hứa mọi thứ, bất kể gì! nếu như người ta có thể tìm lại được đứa con trai ông. Cuộc tìm kiếm được tiến hành ngay tức khắc nhưng không tìm thấy dấu vết gì của cậu bé cả. Cậu đã hoàn toàn biến mất như thể cậu chưa bao giờ tồn tại vậy.

Nhiều năm sau nhà quý tộc bất hạnh này phát hiện thấy rằng tại một trong những căn phòng đẹp nhất của lâu đài, có những tiếng bước chân đi, như thể có ai đó đang đi tới đi lui trong các đại sảnh và những tiếng kêu la rên rỉ buồn thảm phát ra mỗi đêm lúc khua khoắt. Ông khắc khoải theo sát sự việc này vì ông nghĩ biết đâu nó có thể mang lại manh mối về nơi tìm thấy được cậu con trai ông đã mất tích, ông treo một giải thưởng ba trăm thỏi vàng cho ai có thể theo dõi suốt cả một đêm trong căn phòng ma quái đó. Nhiều người đã rất muốn nhưng không đủ can đảm để ở lại cho đến hết ngày, vì ban đêm, khi họ nghe thấy những tiếng rên rỉ thê thảm và những tiếng bước chân đang tiến lại mỗi lúc một gần hơn thì họ thường thét lên và chạy, thà bỏ của giữ lấy mạng còn hơn. Người cha tội nghiệp này tuyệt vọng và hiểu rằng không có cách nào để khám phá ra sự thật về điều huyền bí mù mịt ấy.

Lúc đó sát gần lâu đài có một người đàn bà goá, kiếm sống bằng việc làm chủ cối xay, có ba cô con gái. Gia đình này rất nghèo và khó kiếm được đủ tiền để trang trải những nhu cầu thường nhật. Khi họ hay tin về những âm thanh lúc nửa đêm trong lâu đài và phần thưởng ba trăm thỏi vàng đã giao hẹn kia, cô con gái cả nói, "Vì chúng ta quá nghèo vậy nên chắc chắn là sẽ chẳng có gì để mất cả. Chúng ta sẽ cố giành được ba trăm thỏi vàng kia bằng cách ở lại trong căn phòng đó một đêm. Con muốn thử nếu mẹ bằng lòng."

Người mẹ hầu như không biết phải nói gì cả. Tất nhiên bà rất lo lắng bởi bà đã hay về những tiếng kinh hãi đã làm cho nhiều người khác phải tránh xa đến vậy ấy. Nhưng khi nghĩ đến cảnh nghèo nàn và cơ cực mà ngày ngày các con đã phải chịu đựng đến mức tranh nhau miếng ăn trên bàn bà đã đồng ý để cô con gái cả tới ở lại một đêm trong căn phòng ma quái. Thế là sau đó cô cả đã đến lâu đài để xin sự đồng thuận của nhà quý tộc.

“Cháu thực sự đủ can đảm để canh gác suốt một đêm trong một căn phòng bị ma ám đấy chứ, hả con gái?”

“Cháu sẵn sàng thử sức và có thể bắt đầu ngay đêm nay ạ,” cô con gái lớn nói. “Cháu chỉ xin ông một ít đồ để nấu bữa tối, vì cháu rất đói ạ.”

Ông quý tộc ra lệnh ban mọi thứ mà cô muốn và quả thực đầy đủ thức ăn đã được trao cho cô, không chỉ nấu được một bữa tối mà là ba. Cô bước vào căn phòng đó cùng với chỗ thức ăn, một chút củi khô và một cây nến . Đầu tiên cô nhóm lửa và bắc chảo lên, sau đó cô kê bàn và dọn giường. Công việc choán mất phần thời gian đầu giờ chiều đó. Thời gian trôi qua, nhanh đến nỗi cô ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ. Ngay ở tiếng điểm cuối cùng, những tiếng bước chân như thể có ai đó đang bước đi, làm rung chuyển căn phòng và những tiếng rên la thảm thiết tràn ngập không gian. Cô gái sợ hãi chạy hết từ góc phòng này sang góc khác mà không trông thấy gì cả. Nhưng tiếng những bước chân và tiếng rền rỉ chỉ càng trở nên to hơn.

Đột nhiên một chàng trai hiện ra. Anh tiến đến gần chỗ cô và hỏi, “Thức ăn này được nấu cho ai vậy?”

“Cho chính tôi,” cô gái hoảng hốt nói.

Khuôn mặt dịu dàng của tràng trai lạ trở nên đượm buồn. Rồi anh nói, “Còn cái bàn này nữa, cô bày ra cho ai thế?”

“Cho chính tôi,” sau một phút cô gái nói.

Nét mặt chàng trai sầm lại còn đôi mắt xanh tuyệt đẹp ngậm đầy nước mắt khi anh lại hỏi, “Thế đống lửa này, cô nhóm lên cho ai thế?”

“Cho chính tôi,” cô gái đáp lại.

Những giọt nước mắt lăn ra khỏi mắt khi anh vẫy tay và biến mất.

Sáng hôm sau cô kể với ông lão quý tộc mọi chuyện đã xảy ra trong phòng đó nhưng không đề cập đến cảm giác đau khổ mà dường như những câu trả lời của cô đã gây ra cho người lạ đó. Cô đã nhận ba trăm thỏi vàng tiền thưởng cho đêm ở lại trong căn phòng ma quái kia với thái độ biết ơn. Còn người cha cám ơn vì cuối cùng đã hay được điều có thể sẽ giúp ông tìm được con trai.

Ngày hôm sau cô con gái thứ hai, sau khi được chị mình kể cho nghe những gì phải đối mặt và phải trả lời người lạ đó ra sao cô liền tới lâu đài bày tỏ muốn được giúp ông để giành thêm ba trăm thỏi vàng nữa. Ông lão quý tộc đồng ý và cô cũng được cung cấp mọi thứ mà mình muốn. Không để uổng phí thời gian cô bước vào căn phòng, nhóm lửa, bắc chảo lên, trải một mảnh vải trắng lên bàn, dọn giường và đợi đến lúc nửa đêm. Khi chàng trai lạ kia xuất hiện và hỏi, “Thức ăn này nấu cho ai? Chiếc bàn này bày cho ai? Đống lửa này nhóm cho ai vậy?” cô gái đã trả lời như chị mình đã bảo cô nói: “Cho tôi, chỉ mình tôi thôi.”

Cũng như đêm hôm trước, những giọt nước mắt rỏ xuống mặt chàng trai rồi chàng vẫy tay và biến mất.

Sớm hôm sau, cô kể cho ông lão quý tộc nghe mọi chuyện đã xảy ra trong căn phòng đó ngoại trừ cảm giác đau khổ đó mà dường như do những câu trả lời của cô gây ra cho người lạ mặt kia. Cô đã nhận được ba trăm thỏi vàng và trở về nhà.

Đến ngày thứ ba cô út cũng muốn thử vận may của mình. Dù lúc này bà mẹ goá cảm thấy kinh hãi khi đẩy đứa con gái út của mình vào bất kỳ mối nguy hiểm nào nhưng vì hai cô chị đã ở trong căn phòng đó bình an và mang về nhà ba trăm thỏi vàng nên bà đành cho phép cô út đi thử vận may. Thế là với những lời chỉ dẫn từ hai cô chị về việc cô sẽ phải đối mặt với những gì cũng như nên nói thế nào và với sự đồng ý của ông lão quý tộc cùng rất nhiều những đồ được cung cấp cô bước vào căn phòng ma quái đó. Sau khi nhóm lửa, bắc chảo lên, kê bàn và dọn giường cô đợi với nỗi sợ hãi và mong mỏi đến lúc nửa đêm.

Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, căn phòng bị rung lên bởi những bước chân đi của ai đó đang đi tới đi lui và không gian tràn ngập tiếng kêu la rền rĩ. Cô gái nhìn khắp nơi nhưng không thấy ai cả. Đột nhiên trước mặt cô một chàng trai đứng đó. Chàng trai chỉ tay vào cái bàn và hỏi, “Cô đã chuẩn bị chỗ thức ăn này cho ai vậy?”

Dù hồi nọ các chị cô đã kể chính xác những gì cô phải đối mặt và phải nói thế nào nhưng khi nhìn vào đôi mắt u buồn của chàng trai lạ đó cô bối rối và im lặng.

“Nào, cô chưa trả lời tôi: Thức ăn này cô chuẩn bị cho ai?” chàng trai suốt ruột hỏi. Hơi lúng túng một chút cô lắp bắp, “Tôi… tôi chuẩn bị nó cho mình nhưng anh cũng cứ việc dùng.”

Khi nghe được những lời này nét mặt chàng trai trở nên bớt căng thẳng hơn.

“Còn cái bàn này, cô bày ra để cho ai?”

“Cho tôi,” cô gái nói. Sau đó cô lại thêm vào, “nếu anh không cho tôi vinh dự khi trở thành khách của tôi.”

Một nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt anh.

“Thế đống lửa này, cô nhóm lên cho ai thế?”

“Thì cho tôi, nhưng anh cứ tự nhiên ngồi xuống cạnh đó cùng tôi.”

Chàng trai vỗ tay vì vui sướng và đáp lại, “Chao ôi, phải! đúng rồi. Tôi sẽ nhận lời mời vì vui sướng. Nhưng xin hãy đợi tôi. Trước hết tôi phải cám ơn những người bạn tốt vì sự quan tâm họ đã dành cho tôi.”

Ngay lúc đó, một cái lỗ sâu hiện ra ở chính giữa sàn nhà. Chàng trai tụt xuống. Cô gái, vì háo hức muốn biết cái gì nằm dưới sàn nhà đó nên đã đi theo chàng trai vừa nắm chặt áo choàng của anh. Do đó cả hai cùng chạm xuống đến đáy.

Xuôi xuống phía dưới, một thế giới mới tự mở ra trước mắt cô gái. Phía bên phải một dòng sông bằng vàng lỏng đang chảy, bên trái nhô lên những dải núi bằng vàng rắn, chính giữa một đồng cỏ phủ đầy hàng triệu hoa đang trải rộng. Chàng trai lạ đi tiếp, cô gái đi theo đằng sau mà anh không hề để ý thấy. Khi đi anh chào hỏi cánh đồng hoa như thể những người bạn cũ. Rồi họ tới một khu rừng ở đó cây cối đều bằng vàng cả. Rất nhiều chim muông bay quanh chàng trai, đậu lên đầu và vai chàng. Trong khi anh nói chuyện và vuốt ve từng chú cô gái bẻ một cành ra từ một trong số những cây bằng vàng đó và giấu nó đi làm một món quà lưu niệm về mảnh đất bằng vàng kỳ lạ này.

Sau khi rời khu rừng bằng vàng họ đến một khu rừng nhỏ hơn ở đây cây cối toàn bằng bạc. Nhiều loài muông thú khác nhau vây quanh chàng trai. Chàng trai trò chuyện với từng con và vuốt ve âu yếm chúng. Trong lúc ấy cô gái lại bẻ một cành từ một trong số những cây bằng bạc đó.

Sau khi chàng trai nói lời chào tạm biệt tới tất cả bạn mình anh quay trở lại bằng những lối đi mà anh đã đến. Khi đến đầu cuối của cái lỗ dẫn tới chỗ lâu đài chàng trai bắt đầu trèo lên, cô gái im lặng theo sau, vừa vẫn bám chặt áo choàng của chàng. Họ đi lên mỗi lúc một cao dần cho đến khi chạm tới cái lỗ thông lên căn phòng trong lâu đài. Sàn nhà đóng kín lại phía sau họ mà không để lại một dấu vết. Cô gái quay ra chỗ của mình bên đống lửa nơi cô đang ngồi thì chàng trai tiến lại gần.

“Tôi đã nói tất cả những lời chào tạm biệt,” chàng trai nói, “Giờ, chúng ta có thể dùng bữa tối được rồi.”

Cô gái vội vàng bày lên bàn chỗ thức ăn mà cô đã chuẩn bị trước đó và người nọ ngồi cạnh người kia trước đống lửa họ cùng nhau ăn tối. Khi ăn xong chàng trai nói, “Giờ là lúc đi ngủ.”

Chàng trai nằm xuống trên chiếc giường còn cô gái đặt những cành cây bằng vàng và bạc cô đã lấy trong thế giới lóng lánh bên dưới sàn nhà cạnh chàng. Một vài phút trôi qua chàng trai ngủ ngon lành. Sau đó cô gái ngồi thoải mái trên một chiếc ghế đẩu êm ái bên cạnh chàng trai.

Ngày hôm sau mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà vẫn chưa thấy cô gái này ra khỏi phòng để giải thích những gì đã xảy ra. Ông lão quý tộc trở nên mất kiên nhẫn, vừa đi đi lại lại trong phòng vừa lo lắng những chuyện có thể đã xảy ra với cô gái. Cuối cùng ông quyết định tự mình đến xem chuyện gì đã xảy ra.

Hãy tưởng tượng xem ông kinh ngạc và vui sướng đến nhường nào khi đang bước vào căn phòng ma quái đó thì bất chợt trông thấy đứa con trai thất lạc bấy lâu đang nằm ngủ trên giường trong khi đó ngồi bên cạnh anh là cô con gái út xinh đẹp của bà mẹ goá kia. Đúng lúc này chàng trai choàng tỉnh. Người cha, tràn ngập hạnh phúc, gọi những người hầu trong lâu đài tới chia vui.

Sau đó chàng trai nhìn thấy hai cành cây bằng vàng và bạc, anh hết sức ngạc nhiên nói với cô gái, “Tôi trông thấy cái gì thế này? Cô đã theo tôi xuống đó à? Cô biết không hai cành cây này sẽ làm ra một lâu đài tráng lệ cho cuộc sống tương lai của chúng ta đấy.”

Ngay sau đó chàng trai cầm lấy những cành cây này ném ra ngoài cửa sổ. Tức thì một lâu đài tráng lệ được làm toàn bằng vàng và trang hoàng bằng bạc hiện ra. Họ, con trai của lão quý tộc và con gái út của bà chủ cối xay nên vợ nên chồng sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi từ đó.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét