Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Đừng hy vọng ... hãy quyết định!

Trong khi đang đón một người bạn ở sân bay tại Portland, Oregon, tôi đã có một trong những trải nghiệm, mà bạn từng nghe người ta nói đến, làm thay đổi cuộc đời mình – kiểu trải nghiệm ập đến đầy bất ngờ. Nó diễn ra chỉ cách tôi vài bước chân mà thôi.


Đang cố sức phát hiện vị trí bạn mình trong đám hành khách đang bước xuống máy bay, tôi để ý thấy có một người đàn ông đang lại gần mình tay xách theo hai chiếc túi nhẹ. Anh ta dừng lại ngay cạnh tôi để chào đón gia đình mình.

Đầu tiên anh ta ra hiệu cho cậu con út (chừng 6 tuổi) khi cậu bé vừa đặt hành lý xuống. Họ trao nhau một cái ôm âu yếm, thật lâu. Khi hai bố con rời ra đủ có thể nhìn vào mặt nhau, tôi nghe thấy người cha này nói, “Thật tuyệt khi được chào đón con. Ta rất nhớ con!” Con trai anh cười chút e thẹn và nhẹ nhàng đáp lại, “Bố, con cũng yêu bố ạ!”

Rồi, anh ta đứng dậy, không rời mắt khỏi cậu con cả (đoan 9-10 tuổi) và vừa ôm mặt cậu bé trong tay, anh ta vừa nói, “Con thực sự đã là một chàng thiếu niên rồi. Cha yêu con nhiều, Zach!” Họ cũng trao nhau một cái ôm trìu mến, âu yếm nhất.

Trong khi chuyện này đang diễn ra, một bé gái (có lẽ một đến một tuổi rưỡi) đang tỏ ra hồi hộp đầy phấn khích trong vòng tay của người mẹ, chưa một lần rời cặp mắt bé bỏng khỏi cảnh tượng tuyệt vời về người cha mình sắp được đoàn tụ này. Người đàn ông nói, “Chào, cục cưng!” rồi anh ta bế cô bé khỏi mẹ. Anh ta vội thơm khắp mặt cô bé rồi vừa ôm chặt vào ngực vừa đung đưa cô bé. Cô bé ngay lập tức bớt căng thẳng và hồn nhiên gục đầu vào vai cha, im lìm hoàn toàn toại nguyện.

Vài phút sau, ông trao đứa con gái cho cậu cả và tuyên bố, “Cuối cùng ta đã để dành được điều tuyệt vời nhất!” và tiếp tục trao cho vợ nụ hôn nồng thắm, sâu đậm nhất mà tôi từng chứng kiến. Anh ta nhìn vào mắt vợ hồi lâu rồi thì thào. “Anh yêu mình nhiều lắm!” Họ nhìn nhau không dời, tươi cười rạng rỡ trong khi tay nắm chặt tay.

Bất chợt, họ khiến tôi nhớ ngay đến những đôi vợ chồng mới cưới nhưng tôi biết vì có con đến tuổi đó thì không thể. Tôi bối rối vì điều đó một lát rồi nhận ra mình hoàn toàn bị đắm chìm vào màn thể hiện tình yêu vô điều kiện cách tôi không quá một sải tay. Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, cứ như thể mình đang xâm phạm điều gì đó thiêng liêng nhưng hết sức ngạc nhiên khi nghe thấy giọng của chính mình bồn chồn hỏi, “Chà! Hai vợ chồng anh cưới nhau bao lâu rồi vậy?”

“Mười bốn năm có lẻ, trong đó sống bên nhau 12 năm,” anh ta nói mà mắt không rời khỏi khuôn mặt dễ thương của vợ. “Vậy, hai người xa nhau bao lâu rồi?” Tôi hỏi. Cuối cùng anh ta quay mặt lại nhìn tôi, vẫn nở cụ cười mừng vui, tươi rói, “Hai ngày cả thảy!”

Hai ngày sao? Tôi sửng sốt. Bởi sự chào đón đầy cảm xúc mãnh liệt mà tôi cứ cho rằng họ đã xa nhau ít nhất cũng phải vài tuần – nếu không phải nhiều tháng. Tôi nhận ra cảm tính đã đánh lừa mình.

Tôi đã nói gần như không giữ kẽ với hy vọng kết thúc sự xâm phạm bằng thứ gì đó có vẻ nhã nhặn (và trở lại tìm kiếm bạn mình), “Tôi hy vọng sau 12 năm nữa hôn nhân của mình cũng vẫn nồng nàn như thế!”

Người đàn ông đột nhiên bặt cười.

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và với sức mạnh như thiêu đốt tâm hồn tôi, anh ta nói điều đã biến tôi trở thành một người khác. Anh ta bảo tôi, “Đừng hy vọng, anh bạn ….hãy quyết định đi nhé!” Rồi anh ta lại nở nụ cười tuyệt vời với tôi, vừa bắt tay tôi anh vừa nói, “Cầu Chúa phù hộ!”

Tác giả: Michael D. Hargrove.
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét