Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Hãy giữ lấy ước mơ!

Tôi có một người bạn tên là Monty Roberts, chủ một trại ngựa ở San Ysidro. Anh ấy cho phép tôi dùng ngôi nhà của mình để tổ chức các sự kiện gây quỹ ủng hộ thanh niên tham gia các chương trình nguy hiểm.


Lần gần đây nhất tôi có mặt ở đó, anh giới thiệu với tôi:

“Tôi muốn cho bạn biết vì sao lại để Jack sử dụng ngựa của tôi. Mọi việc liên quan đến chuyện một thiếu niên, con trai một huấn luyện viên ngựa du cư, đi hết chuồng ngựa này tới chuồng ngựa khác, tới hết trang trại này, trang trại kia và qua hết trại ngựa này sang trại ngựa nó, để huấn luyện ngựa. Kết quả là, việc học tập của cậu bé ấy tiếp tục bị gián đoạn. Khi là sinh viên cuối cấp, cậu ấy được yêu cầu viết một bài luận về việc mình muốn làm gì và làm nghề gì khi trưởng thành.”

“Đêm đó, cậu viết một bài luận dài 7 trang mô tả mục tiêu một ngày nào đó sẽ là chủ một trại ngựa. Cậu ấy viết một cách rất chi tiết về mơ ước của mình và thậm chí còn vẽ cả sơ đồ một trại ngựa rộng 200 mẫu, cho thấy vị trí tất cả các tòa nhà, các chuồng ngựa và đường đi. Cậu ấy vẽ bản thiết kế chi tiết một ngôi nhà diện tích hơn 300 mét vuông nằm trong một trại ngựa mơ ước rộng 200 mẫu.”

“Cậu bé dành hết tâm sức của mình vào dự án đó và ngày hôm sau cậu nộp bài cho giáo viên của mình. Hai ngày sau, cậu nhận lại bài tập. Trên trang đầu tiên là một điểm F lớn màu đỏ với một dòng ghi chú, “Gặp tôi sau khi tan học.”

“Sau khi tan học, cậu bé tới gặp thầy giáo với ước mơ của mình. Cậu liền hỏi thầy ‘Sao em lại nhận được điểm F ạ?’”

“Thầy giáo bảo cậu, ‘Đó là mơ ước viển vông đối với một thanh niên như em. Em không có tiền. Em xuất thân từ một gia đình nay đây mai đó. Em không có tiềm lực. Sở hữu một trại ngựa cần rất nhiều tiền. Em phải mua được đất. Em phải bỏ tiền mua ngựa giống rồi sau đó sẽ phải tốn chi phí rất lớn để gây giống nữa. Không đời nào em có thể làm được việc đó.’ Sau đó giáo viên nói thêm, “Nếu chịu viết lại bài luận này với một mục tiêu thực tế hơn có lẽ tôi sẽ xem xét lại điểm của em.’”

“Cậu bé về nhà và suy nghĩ về điều đó rất nhiều và rất lâu. Cậu hỏi ý bố mình nên làm gì. Bố cậu bảo, ‘Nghe này, con trai, con phải tự mình quyết định vấn đề này thôi. Tuy nhiên, ta nghĩ đó là một quyết định rất quan trọng với con đấy.’ Rốt cuộc, sau một tuần đấu tranh suy nghĩ, cậu bé nộp lại bài làm cũ, không hề thay đổi gì cả. Cậu bé tuyên bố, ‘Thầy có thể giữ lại điểm F và em sẽ lại giữ ước mơ của mình.’”

Sau đó, Monty quay qua đám người đang tụ tập và nói, “Tôi kể câu chuyện này vì các bạn đang đứng trong ngôi nhà rộng hơn 300 mét vuông ở chính giữa trại ngựa rộng 200 mẫu của tôi. Tôi vẫn còn giữ bài luận đó được đóng khung treo trên lò sưởi ấy.”

Anh nói thêm, “Phần thú vị nhất của câu chuyện này là hai mùa hè trước, cũng chính người thầy giáo đó đã dẫn 20 đứa trẻ tới cắm trại trong tại ngựa của tôi suốt một tuần. Khi rời đi, thầy giáo đó có nói, “Này, Monty. Giờ thầy mới có thể cho em biết điều này. Khi còn là thầy của em, thầy cũng hơi là kẻ đánh cắp ước mơ của người khác. Suốt những năm tháng đó thầy đã đánh cắp ước mơ của rất nhiều đứa trẻ. May thay, em là người có đủ tinh thần dám nghĩ dám làm để không phải từ bỏ ước mơ của mình.”

“Đừng để ai đánh cắp ước mơ của mình. Cho dù thế nào, hãy làm theo trái tim mình mách bảo.”

CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét