Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Bộ quần áo mới của Hoàng Đế

Ngày xưa, có một vị hoàng đế yêu thích quần áo mới đến nỗi tiền bạc ông dùng hết để mua quần áo đẹp. Sở thích duy nhất của ông là lui tới nhà hát hoặc ngồi trên cỗ xe diễu tới những nơi ông có thể khoe quần áo mới của mình. Mỗi giờ, ông lại thay một bộ đồ mới. Quả thực là, với những vị quân vương khác người ta thường nói họ ngự trong cung còn với vị hoàng đế này người ta bảo ông ngự trong phòng thay đồ!

Một hôm, có hai kẻ xỏ lá tới kinh thành của vị hoàng đế này. Họ nói rằng mình là những thợ dệt. Họ khoe khoang là biết dệt ra loại vải đẹp nhất người ta có thể tưởng tượng ra. Không chỉ đẹp về màu sắc mà những đường nét hoa văn cũng cực kỳ tinh xảo. Thêm nữa, loại vải này có đặc tính đáng kinh ngạc đó là trở nên vô hình với những người bất tài vô dụng hoặc dốt nát.

"Chắc chắn sẽ rất tuyệt vời khi có bộ đồ được may bằng loại vải đó," vị hoàng đế nghĩ. "Sau đó ta sẽ biết được trong số các quan quân của ta ai là kẻ vô dụng và còn phân biệt được người tài với kẻ dốt nữa." Vì thế, ngay lập tức ông ban cho hai tên thợ dệt rất nhiều tiền để dệt vải cho ông.

Họ dựng khung cửi và giả đò làm việc, dù chẳng hề có gì trong khung cửi cả. Họ đòi hỏi có được loại lụa chất lượng nhất và loại vàng hảo hạng nhất, họ giấu đi tất cả, cứ tiếp tục làm việc với chiếc khung cửi trống, thường là tới tận đêm khuya.

"Ta rất muốn biết họ đang dệt vải thế nào rồi!" hoàng đế nghĩ. Tuy nhiên, ngài lo lắng đôi chút khi nhớ lại là với bất cứ ai bất tài vô dụng hoặc đốt nát sẽ không thể nhìn thấy loại vải này. Tất nhiên, bản thông ông không sợ nhưng vẫn quyết phái một người khác tới xem công việc tiến triển ra sao.

"Mình sẽ sai vị tể tướng già trung thành của mình tới chỗ đám thợ dệt," hoàng đế nghĩ. Ông ấy là người thích hợp nhất để xem xem việc dệt vải thế nào. Ông ấy rất nhạy cảm mà chẳng có ai có thể thay thế được vị trí của ông ấy cả.

Thế là lão tể tướng đi tới cung có hai tên thợ dệt đang ngồi dệt bên khung cửi trống. "Chúa ơi!" vị tể tướng già nghĩ, mắt vừa mở to. "Ta chẳng thể nhìn thất thứ gì cả!" Tuy nhiên, ông ấy lại không tâu với vua như vậy.

Hai tên thợ dệt mời ông tới gần hơn, hỏi ông có hài lòng với mẫu vải này không và những màu sắc có lộng lẫy không. Họ chỉ vào cái khung cửi trống và lão tể tướng tội nghiệp mở mắt mỗi lúc một to hơn. Ông vẫn không thể trông thấy gì, vì chẳng có gì trong đó cả. "Chúa ơi," ông nghĩ. "Lẽ nào mình là kẻ dốt nát? Mình chưa bao giờ nghĩ vậy cả. Mình bất tài sao? Phải không cho ai biết được điều này. Không được, mình sẽ không bao giờ được yên ổn khi nói là mình không thể nhìn thấy tấm vải đó." 

"Ông không nói gì thế!" một tên thợ dệt nói.

"Ôi chao, nó thật lộng lẫy! Rất tuyệt hảo!" lão tể tướng nói, vừa hé nhìn qua cặp kính. "Mẫu vải cùng những màu sắc này! Đúng vậy, ta sẽ nói với hoàng đế rằng ta rất hài lòng!"

"Điều đó khiến chung tôi vui lắm đấy!" hai tên thợ dệt nói rồi họ kể tên các màu sắc và hoa văn đặc sắc đó. Lão tể tướng nghe rất kỹ để khi quay trỏ lại gặp hoàng đế ông có thể báo lại những gì tương tự và đó chính xác là điều ông đã làm.

Hai tên lừa đảo giờ đòi hỏi thêm tiền, thêm lụa và thêm nhiều vàng hơn, tất cả chúng đều giấu tiệt đi. Sau đó chúng tiếp tục dệt bên chiếc khung cửi trống như trước.

Hoàng đế phái những viên quan khác tới quan sát công việc của hai tên thợ dệt. Họ đều hết sức hoảng hốt khi không trông thấy gì cả và cũng quay trở lại báo với hoàng đế loại vải đó thật tuyệt vời, khuyên ông nên dùng nó may quần áo để ông có thể diện trong một đám rước lớn. Cả kinh thành cùng đổ ra để ngợi khen bộ đồ đó. "Lộng lẫy quá! Thanh Nhã quá! Đẹp xuất sắc!" họ nói, bằng mọi ngôn ngữ. Hoàng đế thưởng cho hai tên thợ dệt huân chương danh dự, phong cho họ tước danh Chúa Dệt.

Hai tên thợ dệt thức suốt cả đêm trước khi đám rước diễn ra, thắp hết hơn 16 cây nến. Mọi người ai cũng có thể thấy họ đang hối hả để hoàn thành xong bộ đồ mới của hoàng đế. Họ giả đò lấy vải ra từ khung cửi. Họ cắt dùng cái kéo lớn cắt không khí. Họ dùng kim khâu không chỉ. Cuối cùng họ loan báo, "Xem này! Bộ quần áo đã xong rồi!"

Hoàng đế tới chỗ họ với những triều thần ưu tú nhất của mình. Hai tên thợ dệt nâng tay lên giả như đang bưng thứ gì đó và nói, "Thử nhìn những chiếc quần này xem! Đây là áo khoác! Còn đây là áo choàng!" và vân vân. "Chúng nhẹ như tơ nhện vậy! Chắc chắn ngài nghĩ cứ như mình đang không mặc gì vậy nhưng đấy là ưu điểm của chúng."

"Đúng vậy," đám triều thần nói nhưng họ không thể nhìn thấy gì, vì chẳng có gì ở đó cả.

"Bệ hạ, nếu không phiền, hãy vui vẻ cởi quần áo của ngài ra," hai tên thợ dệt nói. "Rồi để chúng thần mặc sẽ mặc cho bộ đồ này vừa với bệ hạ, ở đây ngay trước tấm gương lớn này."

Hoàng đế cởi hết quần áo còn hai tên thợ dệt giả đò mặc cho ông, từng chiếc một, bộ đồ mới vừa vặn. Chúng nắm lấy thắt lưng của ông ra vẻ đang buộc gì đó quanh người ông. Đó là vạt áo. Rồi hoàng đế quay người lại và ngắm mình trong gương.


"Trời ơi, chúng thật vừa vặn! Đẹp tuyệt vời!" cả hai tên cùng nói, "Hoa văn tinh xảo! Màu sắc lộng lẫy! Một bộ đồ thật sang trọng!"

"Lọng che bệ hạ đang chờ sẵn bên ngoài rồi ạ," vị đại thần chủ trì nói.

"Được, ta đã sẵn sàng!" hoàng đế nói. "Bộ đồ mới của ta rất vừa vặn đúng không?" ông vừa hỏi, vừa quay lại soi gương lần nữa, có vẻ như ông đang rất ngưỡng mộ vẻ lộng lẫy của mình.

Những viên thị thần được sai làm nhiệm vụ cầm vạt áo của ông để đỡ quệt xuống đất làm như thế họ đang túm lấy chúng. Khi bước đi, họ làm ra vẻ nâng cao cái vạt  áo lên, vì không muốn để bất cứ ai biết là họ chẳng thể trông thấy gì.

Vị hoàng đế bước đi dưới chiếc lọng trong đám rước. Tất cả mọi người đang có mặt trên đường và bên cửa sổ đều nói, "Trời ơi, bộ quần áo mới của hoàng đế đúng là có một không hai! Cáo vạt áo trước mới đẹp làm sao. Thật vừa như in!" Chẳng ai muốn để người khác nhận ra là mình chẳng hề nhìn thấy gì, vì khi đó sẽ bị cho là bất tài vô dụng hoặc dốt nát. Trước giờ, chưa có bộ đồ nào của hoàng đế được khen như thế.

"Nhưng, ngài ấy chẳng mặc gì trên người cả!" một đứa trẻ nói.

"Chúa ơi, chúng ta hãy nghe theo lời đứa bé vô tội này thôi!" người bố nói rồi thì thầm với người khác những gì đứa trẻ ấy đã nói.

"Có một đứa bé nói là ngài ấy chẳng mặc gì trên người!"

Cuối cùng mọi người đồng thanh, "Ngài ấy không mặc gì cả!"

Hoàng đế rùng mình, vì ông biết là họ nói đúng nhưng lại nghĩ, "Đám rước vẫn phải tiếp tục!" Thậm chí ông còn bước đi với dáng vẻ kiêu hãnh hơn và những viên thị thần theo sau để nâng vạt áo cho ông đã không còn ở đó nữa.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét