Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Gieo gì gặt nấy

Một hôm, có một người đàn ông trông thấy một bà lão, đang mắc kẹt bên vệ đường. Dù trong ánh sáng ban ngày lờ mờ nhưng anh có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế, anh dừng xe trước chiếc Mercedes của bà rồi bước xuống. Chiếc ô tô hiệu Pontiac của anh vẫn còn đang nhả khói phù phù trong khi anh tiến đến bên bà.


Dù gương mặt tươi cười nhưng bà đang lo lắng. Suốt nhiều giờ qua không có ai dừng lại để giúp bà. Anh sẽ khiến bà bị tổng thương? Anh không để mắt đến sự an toàn mà chỉ thấy bà đáng thương và đói. Anh có thể nhận thấy bà sợ hãi, đang đứng giữa trời lạnh cóng. Anh hiểu cảm giác của bà. Chỉ có những sợ hãi và ớn lạnh đó mới có thể khiến bạn thấy sợ hãi. 

Anh nói, "Cháu đến giúp bà đây, phu nhân. Sao bà không vào trong xe cho ấm? Tiện thể, xin giới thiệu cháu là Bryan Anderson."

Chà, tất cả rắc rối của bà ấy chỉ là một chiếc lốp xe bị xẹp, nhưng đối với một bà lão, điều đó đã đủ tệ rồi. Bryan chui vào gầm xe để tìm chỗ đặt kích, bị trày xước da đốt ngón tay một đến hai lần. Chẳng bao lâu anh thay được lốp giúp bà lão. Tuy nhiên, người anh lấm lem, tay xây xát. Trong khi đang vặn chặt lại các đai ốc bánh xe, bà lão cuốn cửa sổ xe xuống và bắt đầu bắt chuyện với anh. Bà lão nói với anh rằng bà là người ở St. Louis và chỉ vừa mới ngang qua đây thôi. Bà không biết lấy gì cảm ơn đủ vì anh đã giúp bà.

Bryan chỉ mỉm cười và đóng cốp xe của bà lão lại. Bà lão hỏi mình phải trả anh bao nhiêu. Dù có phả trả bao nhiêu cũng không hề gì với bà. Bà đã tưởng tượng ra đủ mọi điều tồi tệ có thể sẽ xảy đến với mình nếu anh không dừng lại. Bryan không bao giờ mảy may đến việc được trả công. Đó không phải công việc hành nghề của anh. Đó là nghĩa cử giúp đỡ ai đó đang gặp khó khăn và Chúa biết trước đây đã có rất nhiều người từng giúp đỡ anh. Anh đã sống cả đời theo cách đó và chưa khi nào chợt loé lên ý nghĩ sẽ hành động đổi khác.

Anh bảo bà rằng nếu bà thực sự muốn trả công thì lần sau khi bà trông thấy ai đó đang cần giúp đỡ thì bà hãy giúp họ những gì họ cần. Bryan nói thêm, "Và hãy nghĩ đến cháu ạ."

Anh đợi cho đến khi bà nổ máy và lái đi. Dù đó là một ngày lạnh lẽo và buồn rầu nhưng anh cảm thấy vui trong khi lái xe về, chìm hút vào ánh hoàng hôn mờ buông.

Đi được vào dặm, bà lão trông thấy một quán cà phê nhỏ. Bà tạt qua đó để kiếm đồ ăn và làm ấm người trước khi tiếp tục chặng đường cuối cùng về đến nhà. Đó là một nhà hàng trông có vẻ nhếch nhác. Bên ngoài có hai chiếc bình bơm xăng cũ. Toàn bộ khung cảnh này lạ lẫm với bà. Nữ hầu bàn xuất hiện mang theo một chiếc khăn tắm sạch để lau đầu. Cô có nụ cười dễ thương, nụ cười mà cho dù có đạp vào chân cô ấy cả ngày cũng không thể xóa bỏ nó được. Bà lão nhận ra nữ hầu bàn này đang mang thai gần tám tháng nhưng chưa bao giờ để sự căng thẳng và những đau nhức khiến thay đổi thái độ. Bà lão tự hỏi một người nghèo như vậy làm sao có thể giúp một người lạ. Rồi, bà nhớ đến Bryan.

Sau khi bà lão ăn xong bữa tối, bà trả một trăm đô la. Nữ hầu bàn vội đi lấy tiền thối lại nhưng bà lão đã lẻn ngay ra ngoài. Đúng vào lúc nữ hầu bàn quay lại thì bà đã đi mất. Nữ hầu bàn thắc mắc không biết bà lão đã đi đâu. Rồi, cô nhận ra có gì đó được viết trên khăn ăn.

Những giọt nước mắt lăn dài khi cô đọc những gì bà lão viết: "Con không nợ ta thứ gì cả. Ta cũng ở vào hoàn cảnh tương tự. Có người đã từng giúp ta lúc khó khăn, như cách ta đang giúp con đây. Nếu thực sự con muôn trả lại ta, đây là những gì con nên làm: Đừng để mạch yêu thương này kết thúc bởi con."

Bên dưới tấm khăn là thêm 4 tờ 100 đô la nữa.

Lạ quá, còn nhiều bàn cần lau dọn, nhiều âu đường cần đổ đầy và nhiều người phải phục vụ nhưng nữ hầu bàn lại dẹp qua ngày khác. Đêm đó, khi cô về nhà và đi ngủ, cô cứ mải nghĩ về số tiền cùng những lời bà lão đã viết. Sao bà ấy có thể biết được cô và chồng cần bao nhiêu tiền chứ? Tháng tới cô sẽ hạ sinh, lúc đó tình hình sẽ trở nên khó khăn...

Cô biết chồng đã lo lắng đến nhường nào và trong khi anh đang nằm ngủ kề bên, cô trao anh một nụ hôn dịu dàng rồi thì thầm vào tai anh: "Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi. Em yêu anh, Bryan Anderson."


Bài học: Gieo gì gặt nấy. Trồng cây tốt, đổi lại bạn sẽ nhận được trái ngọt. Hãy luôn tử tế.

CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét