Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi thích làm món điểm tâm cho bữa tối. Và tôi nhớ một buổi tối đặc biệt khi mẹ chuẩn bị đồ điểm tâm sau một ngày dài làm việc mệt nhọc, mất nhiều thời gian.
Tối hôm đó, rất lâu về trước, mẹ đặt một đĩa trứng, xúc xích và những chiếc bánh quy bị cháy đen trước mặt cha. Tôi không quên đợi xem liệu có lai để ý đến không! Nhưng tất cả cha làm là với lấy bánh quy của mình, mỉm cười với mẹ và hỏi xem tôi học hành ở trường thế nào. Tôi không nhớ tối đó mình đã trả lời cha thế nào nữa nhưng tôi nhớ thấy ông phết bơ và thạch lên chiếc bánh đó và nhâm nhi từng miếng!
Sau khi tôi đứng dậỵ khỏi bàn, tôi nhớ đã nghe thấy lời mẹ tôi xon lỗi cha vì những chiếc bánh bị cháy. Và tôi sẽ không bao giờ quên những lời cha nói: “Em à, anh rất thích bánh quy cháy.”
Nửa đêm đó, khi tôi tới hôn chào cha để đi ngủ và hỏi xem liệu có phải cha thực sự thích bánh quy cháy không. Ông ôm tôi vào lòng và nói, “Mẹ con đã dành cả một ngày vất vả để làm và mẹ đã thực sự mệt rồi. Mà với lại - bánh quy cháy một chút chẳng làm hại ai cả!”
Bạn biết không, cuộc sống có đầy những thứ......và những người không hoàn hảo. Tôi không phải là một bà nội trợ hay đầu bếp giỏi nhất. Những gì tôi đã học được qua nhiều năm là cách chấp nhận lỗi lầm của người khác - và chọn được cách an ủi lẫn nhau - là một trong những chìa khoá quan trọng để kiến tạo nên một mối quan hệ lành mạnh, phát triển và vững bền.
Tác giả Deb Billy Graham
Đăng nhận xét
0 Nhận xét