Xưa, có một cậu bé rất giỏi, khôi ngô và vô cùng sáng dạ. Một thủ lĩnh thiên bẩm. Cậu là kiểu mẫu người mà bất cứ ai cũng muốn có trong đội của mình. Tuy nhiên cậu cũng tự cho mình là trung tâm và có tính khí rất tệ. Khi tức giận, cậu thường thốt ra những lời, thường làm những việc gây tổn thương cho người khác. Thực tế là, cậu thường ít quan tâm đến những gì xung quanh. Ngay cả đến các bạn của cậu. Vì thế, theo lẽ thường, cậu có rất ít bạn. “Nhưng” cậu tự nhủ, “điều đó chỉ cho thấy mọi người thật là ngu ngốc!”
Khi lớn lên, bố mẹ cậu trở nên lo lắng cho điều thiếu sót trong tính cách này của cậu và họ suy nghĩ, trăn trở rất nhiều xem họ nên làm những gì. Cuối cùng, người cha nảy ra một ý. Ông ra thỏa thuận với con. Ông đưa cho cậu một túi đinh và một chiếc búa LỚN. “Hễ khi nào nổi nóng,” ông nói với cậu bé, “Ta muốn con giải tỏa nó. Con chỉ việc lấy một cái đinh và đóng vào những tấm gỗ sồi trên hàng rào cũ ở sau nhà. Hãy đóng càng mạnh càng tốt!”
Tất nhiên, những tấm gỗ sồi đã nhuốm màu thời gian trên cái hàng rào ấy cứng chẳng khác nào sắt, còn cái búa cũng rất nặng, vì thế ngay từ đầu đã có vẻ như không hề dễ dàng như thường lệ. Tuy nhiên, đến hết ngày đầu tiên, cậu bé đóng được 37 chiếc đinh vào hàng rào. Dần dần, qua nhiều tuần, số đinh càng giảm xuống. Giữ được bình tĩnh chứng tỏ dễ hơn đóng đinh vào hàng rào đó! Cuối cùng, cái ngày mà cậu bé đã hoàn toàn giữ được bình tĩnh cũng đến. Cậu cảm thấy rất tự hào khi báo với bố mẹ rằng mình đã hoàn thành công việc.
“Sẽ chỉ có cho thấy dâu hiệu thành công,” cha cậu đáp lại, “khi con NHỔ được đinh ra. Thực ra, con có thể làm việc đó mỗi khi con bình tĩnh, thậm chí là ngay cả trước kia.”
Thế là, nhiều tuần trôi qua. Cuối cùng một ngày nọ cậu bé đã có thể tự hào thông báo rằng tất cả chỗ đinh đã được nhổ ra.
Đúng vào lúc đó, người cha bảo con cùng đi ra sau nhà với ông và quan sát cái hàng rào kỹ hơn. “Con trai, con đã làm tốt lắm,” ông nói. “Nhưng ta muốn con chú ý đến những chiếc lỗ còn để lại. Từ giờ trở đi dù có chuyện gì xảy ra thì cái hàng rào này sẽ không bao giờ khác đi được. Nói năng hay làm những việc gây tổn thương người khác trong lúc giận dỗi cũng để lại kết quả tương tự. Sẽ luôn tạo ra một vết thương. Dù con có nói bao nhiêu lời xin lỗi đi nữa, dù nhiều năm trôi qua, vết thương ấy cũng sẽ không biến mất đi được. Vết thương tinh thần còn tồi tệ hơn vết thương thể xác. Con người đáng quý hơn cái hàng rào cũ. Họ làm chúng ta mỉm cười vui vẻ. Họ giúp ta thành công. Một số thậm chí còn trở thành bạn chúng ta, cùng chia sẻ niềm vui và giúp ta vượt qua gian khó. Và, nếu ta tin tưởng họ, họ cũng sẽ luôn mở lòng với ta. Điều đó có nghĩa là chúng ta cần phải yêu thương và kính trọng mọi người. Chúng ta càng tránh mang lại cho họ nhiều những vết thương thì càng tốt.”
Một bài học rất đáng giá, con có nghĩ vậy không? Đó cũng là điều mà phần lớn chúng ta cần phải luôn nhắc nhở mình. Ai đôi khi cũng có thể trở nên tức giận. Thử thách thực sự ở chỗ ta XỬ LÝ nó như thế nào.
Nếu thông minh, thì chúng ta sẽ dành thời gian để tạo ra những cầu nối hơn là dựng lên những tấm rào chắn trong các mối quan hệ của mình.
Đăng nhận xét
0 Nhận xét