Hai người đàn ông, cả hai cùng ốm nặng, cùng nằm một phòng trong bệnh viện. Một người được ngồi dậy trên giường trong vòng một tiếng mỗi buổi chiều để hút dịch từ phổi ra. Giường của ông ở gần ô cửa sổ duy nhất của căn phòng. Người còn lại phải nằm thẳng lưng cả ngày trên giường. Hai người họ nói chuyện với nhau hàng giờ không thôi. Họ kể về vợ, gia đình, nghề nghiệp và quãng thời gian phục vụ quân đội, nơi mà họ đã từng giải ngũ.
Mỗi buổi chiều khi người đàn ông ở giường cạnh cửa sổ có thể ngồi dậy, ông thường giết thời gian bằng cách miêu tả lại cho người bạn cùng phòng tất cả những gì mình có thể nhìn thấy ở bên ngoài.
Người đàn ông ở giường bên kia bắt đầu sống bằng những thứ ấy trong khoảng thời gian một giờ đồng hồ tại nơi mà thế giới của ông thường được mở rộng và được trở nên sinh động bởi tất cả những hoạt động và màu sắc của thế giới bên ngoài kia.
“Khung cửa sổ hướng về phía một công viên có một cái hồ rất thơ mộng. Lũ vịt và thiên nga thường lội bơi trên đó trong khi lũ trẻ chơi lái thuyền mô hình. Những cặp tình nhân trẻ nắm tay nhau và dạo bước giữa những khóm hoa đủ màu sắc. Từ phía xa có thể trông thấy rất rõ đường chân trời của thành phố.”
Trong khi người đàn ông ở gần cửa sổ mô tả tất cả những điều này một cách chi tiết và rõ ràng, thì người đàn ông ở giường bên kia thường nhắm mắt lại và tưởng tượng ra khung cảnh đẹp như tranh đó.
Một buổi chiều ấm áp, người đàn ông ở cạnh cửa sổ miêu tả một đoàn diễu hành đang đi ngang qua.
Mặc dù không thể nghe được tiếng của đám người ấy nhưng người đàn ông kia có thể tưởng tượng ra. Trong con mắt của ông, người bạn ở cạnh cửa sổ kia đã miêu tả nó bằng những từ ngữ sinh động.
Nhiều ngày và nhiều tuần trôi qua.
Một buổi sáng, cái ngày mà y tá mang nước đến để tắm cho cả hai người, họ chỉ trông thấy cái xác bất động của người đàn ông ở gần cửa sổ, ông đã ra đi thanh thản trong giấc ngủ. Nữ y tá buồn bã gọi những người phục vụ của bệnh viện chở xác ông đi.
Ngay khi dường như cảm thấy thích hợp, người đàn ông kia xin phép được chuyển sang nằm cạnh cửa sổ. Y tá vui vẻ để cho ông chuyển và sau khi giúp ông đảm bảo nằm thoải mái trên giường, cô để ông lại một mình.
Ông cố gắng, chậm rãi, chịu đau đớn, tự chống một bên khuỷu tay lên để lần đầu tiên được nhìn ngắm thế giới thực ở bên ngoài.
Ông ráng sức chậm rãi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ đằng sau chiếc giường.
Cái cửa sổ đối diện với một bức tường trắng. Người đàn ông này hỏi y tá điều gì đã khiến cho ông bạn cùng phòng đã ra đi kia đã có thể miêu tả được những thứ ở bên ngoài khung cửa sổ tuyệt vời đến vậy.
Nữ y tá trả lời rằng người đàn ông đó bị mù mà thậm chí còn không nhìn thấy bức tường kia.
Cô nói, “Có lẽ ông ấy chỉ muốn động viên bác ấy mà.”
Câu chuyện cảm động!
Trả lờiXóa