Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Nàng cá

Ngày xửa ngày xưa có một đôi vợ chồng sống bên bờ một dòng suối, họ có một cô con gái. Không bao giờ họ quyết phạt cô khi cô mắc lỗi hay dạy cô cách cư xử đúng mực, và hậu quả là -- cô cười vào mặt mẹ khi bà nhờ cô giúp nấu cơm hay rửa bát đĩa. Tất cả cô thường làm là dành hết thời gian cho việc khiêu vũ và vui chơi cùng các bạn mà không làm bất cứ việc gì có thể để phụ giúp cha mẹ, họ hoàn toàn không nên có con gái cho rồi. Thế nhưng, một buổi sáng mẹ cô trông mệt mỏi đến nỗi ngay cả cô gái ích kỷ kia cũng không thể không nhận ra điều đó nên cô đã xin giúp mẹ để bà có thể nghỉ ngơi một chút.


Bà mẹ tốt bụng trông ngạc nghiên và cảm kích về lời đề nghị đó đến độ làm cho cô gái cảm thấy hơi xấu hổ và ngay lúc đó lẽ ra cô gái sẽ phải lau chùi sàn nhà nếu bà yêu cầu nhưng mẹ cô chỉ sai cô mang lưới đánh cá ra ngoài bờ suối vá lại những lỗ thủng trên đó vì cha cô định dùng nó để bắt cá tối đó.

Cô gái mang tấm lưới ra và làm việc hăng say đến nỗi chẳng mấy chốc không còn trông thấy cái lỗ thủng nào nữa. Cô cảm thấy hoàn toàn vui vẻ dù trước kia cô đã có rất nhiều dịp để mua vui cho mình, vì ai đi qua cũng dừng lại trò chuyện cùng cô. Nhưng đến lúc mặt trời lên quá đỉnh đầu và đúng lúc cô đang cuốn tấm lưới để mang lại nhà thì cô nghe thấy một tiếng nước bắn toé lên phía sau mình, sau khi dảo mắt xung quanh cô nhìn thấy một con cá lớn nhảy lên không trung. Sau khi dùng hai tay túm lấy tấm lưới cô ném nó xuống dòng nước và gỡ con cá ra.

“Đựơc đấy, mày thật tuyệt!” cô gái reo lên trong lòng nhưng con cá ngước nhìn cô và nói. “Cô không nên giết tôi thì hơn, vì nếu cô làm điều đó tôi sẽ biến chính cô thành cá đấy!”

Cô gái cười và chạy thẳng đến chỗ mẹ. “Nhìn xem con đã bắt được gì này!” cô vui vẻ nói. Sau khi bỏ lại con cá cho mẹ cô đi hái một vài bông hoa để gài lên mái tóc. Chừng một tiếng sau tiếng thổi tù và nhắc cô rằng bữa cơm đã sẵn sàng. “Mình đã chả bảo con cá này sẽ ngon lành đó sao?” cô kêu lên. Cô gái vục chiếc thìa xuống đĩa để tự thưởng thức một miếng cá to. Nhưng ngay khi nó chạm vào miệng cô thì một cơn lạnh rùng mình chạy khắp người cô. Đầu cô dường như bị bẹt ra còn đôi mắt đảo nhìn quanh mọi nơi một cách kỳ quặc. Đôi chân và tay bị dính chặt vào hai bên sườn và cô há mồm ra liên tục để thở. Bằng một cú phi nước đại cô bật mạnh qua cửa sổ lao xuống dòng sông ở đó cô cảm thấy tốt hơn có thể bơi ra biển ngay gần đó.

Ngay sau khi có mặt ở đó nét mặt buồn bã của cô đã thu hút sự chú ý của một số con cá khác, chúng xúm lại quanh cô, nài nỉ cô kể cho chúng câu chuyện của cô.

“Tôi hoàn toàn không phải là cá,” người mới đến này vừa nói vừa nuốt phải rất nhiều nước muối khi thổ lộ, vì bạn không thể biết được bị biến trở thành một con cá thực sự tất cả chỉ trong một khoảnh khắc sẽ như thế nào đâu. “Tôi hoàn toàn không phải là cá mà là một cô gái, ít ra chỉ vài phút trước đây tôi đã là thế” và cô gục đầu xuống dưới những con sóng để họ không phải nhìn thấy cô đang khóc. “Không chỉ mình cô tin rằng con cá mà cô đã bắt có phép thuật để thực hiện những lời nguyền của nó đâu,” một con cá ngừ già nói. “Phải đấy, đừng bận tâm nữa, điều đó đều đã xảy ra với rất nhiều trong số chúng tôi mà thực sự đó không phải là một cuộc sống tồi tệ đâu. Vui vẻ lên và cùng chúng tôi tới thăm nữ hoàng sống trong cung điện.”

Con cá mới này cảm thấy hơI sợ phải thực hiện một chuyến đi như vậy nhưng vì cô còn sợ bị bỏ lại một mình hơn nên cô vẫy chiếc đuôi để ra dấu hiệu nhất trí. Tất cả chúng bắt đầu lên đường, hàng trăm con bơi cùng nhau. Lúc đầu nàng cá bé nhỏ của chúng ta có cảm giác như thể là cô bị mù trong dòng nước tối tăm nhưng lát sau cô đã bắt đầu trông thấy hết vật này lại đến vật khác trong màu xanh lục mờ mờ và cho đến lúc cô bơi được một vài giờ thì mọi thứ đã trở nên sáng sủa.

“Cuối cùng chúng ta đã đến nơi rồi,” một con cá to vừa kêu lên vừa nhào xuống một thung lũng sâu, vì ở biển cũng có nhiều những dải núi và thung lũng như ở trên đất liền mà. “Đó là cung điện của nữ hoàng các loài cá và tôi nghĩ chắc chắn bạn phải thú nhận rằng đến chính cả hoàng đế cũng không có được thứ gì đẹp như thế.”

“Quả thực là đẹp thật đấy,” nàng cá bé bỏng nói hổn hển, cô đã rất mệt vì cố gắng để có thể bơi nhanh như chúng bạn. Các bức tường thành của cung được làm bằng san hô màu tím nhạt, bị những dòng nước làm cho mòn nhẵn đi, còn quanh các ô cửa sổ là những hàng ngọc trai. Những cánh cửa to lớn đang để mở và tất cả đàn cá này dạt vào phòng tiếp kiến, ở đó trước mặt chúng là nữ hoàng. Bà ta giống như người cá vậy, từ đầu đến thắt lưng mang hình dạng con người còn từ thắt lưng trở xuống là đuôi.

“Ngươi là ai và từ đâu đến vậy?” nữ hoàng hỏi nàng cá bé bỏng, con vật đã bị các con khác đẩy lên trên. Và bằng một giọng nhỏ nhẹ, run run, vị khách này đã kể lại chuyện của mình.

Khi nàng cá kể xong nữ hoàng đáp lại, “Trước kia ta cũng từng là một cô gái, thực tế là một công chúa còn cha ta là vua của một đất nước rộng lớn. Ta đã được gả cho một chàng trai và trong ngày hôn lễ của ta mẹ ta đã đặt vương miện của bà lên đầu ta nói rằng chỉ cần ta đội chiếc vương miện này thì ta cũng sẽ trở thành một hoàng hậu như bà. Ta đã hạnh phúc như một cô gái có thể có được trong một vài năm, đặc biệt khi ta có được một cậu con trai bé bỏng để vui đùa. Nhưng một buổi sáng nọ, khi ta đang đi dạo trong những khu vườn của mình thì một gã khổng lồ nhào lên phía trước, hắn đã giật chiếc vương miện khỏi đầu ta. Sau khi giữ chặt ta hắn nói với ta rằng hắn muốn trao chiếc vương miện của ta cho con gái hắn, để quyến rũ hoàng tử chồng ta, để chàng không thể nhận ra được sự khác nhau giữa hai chúng ta. Từ đó trở đi cô ta đã chiếm lấy vị trí của ta và trở thành hoàng hậu thay ta. Về phần ta, ta đau khổ đến nỗi ta tự trẫm mình xuống biển và các nữ hầu của ta, những người yêu quý ta nguyện rằng họ cũng sẽ chết. Nhưng thay vì bị chết, thầy phù thuỷ nào đó, người thương xót cho số phận của ta đã biến tất cả chúng ta thành những con cá, dù vậy ông ấy cho phép ta giữ khuôn mặt và phần cơ thể phía trên của một phụ nữ lại. Nhưng những con cá này sẽ vẫn giữ nguyên cho đến khi có ai đó khác mang chiếc vương miện đó lại cho ta!”

“Tôi sẽ mang nó lại nếu bà cho tôi biết phải làm gì!” nàng cá bé bỏng, người sẽ hứa bất làm cứ thứ gì nếu có thể đưa cô trở lại lên mặt đất được, thốt lên. Và nữ hoàng đáp lại, “Được, ta sẽ bảo ngươi phải làm gì.”

Bà ngồi im lặng một lúc và sau đó lại nói tiếp. “Sẽ chẳng có gì nguy hiểm cả nếu ngươi chỉ làm theo lời chỉ bảo của ta. Trước tiên, ngươi phải trở lại mặt đất và leo lên đỉnh một ngọn núi cao, gã khổng lồ kia đã xây dựng lâu đài của hắn ở đó. Ngươi sẽ trông thấy hắn đang ngồi trên những bậc thềm đang khóc thương con gái hắn, vừa mới chết, trong khi đó chồng ta, người đã từng là một hoàng tử nhưng giờ là vua của vùng đất đó đang đi săn xa. Lúc cuối đời, cô ta đã sai một người hầu trung thành gửi chiếc vương miện đó lại cho cha cô ta. Nhưng ta nhắc ngươi phải cẩn thận, vì nếu trông thấy ngươi hắn sẽ giết chết ngươi đấy. Do đó, ta sẽ trao cho ngươi phép thuật để biến mình thành bất cứ loài vật nào có thể giúp ích cho ngươi nhất. Ngươi chỉ việc phải đập lên trán rồi gọi lên tên con vật ngươi muốn. Hãy lưu ý, ngươi sẽ không thể trở thành người hay một loài vật có phép thần thông nào cả được nhưng ngươi có thể chọn bất cứ con vật sống trong rừng, trên cánh đồng hay dòng suối nào.

Lần này cuộc hành trình tới đất liền có vẻ như nhanh hơn trước, và ngay khi nàng cá bé bỏng này chạm tới bờ cô dùng cái đuôi nhọn đập lên trán và kêu lên, “Nai, ta muốn biến thành Nai!”

Ngay tức thì cơ thể nhỏ bé nhớt nhát của cô biến mất và thay vào đó là một con vật xinh đẹp có bộ lông mượt mà và những cẳng chân mảnh khảnh, run lên vì đang khao khát được bắt đầu. Quẩy cái đầu ra sau và hít khịt khịt không khí xong, nó bắt đầu chạy, dễ dàng băng qua một dòng sông và những ngại vật ở trên đường.

Thật tình cờ là con trai nhà vua kia đã đi săn từ lúc tảng sáng mà không hạ được vật nào và khi chàng đang nghỉ dưới một gốc cây thì con Nai này đi ngang qua lối của chàng, chàng quyết định phải bắt được nó. Chàng quăng mình lên Ngựa con vật này phi nhanh như gió và vì trước kia thường đi săn trong khu rừng này nên chàng hoàng tử thông thạo mọi đường tắt, cuối cùng chàng đã bắt kịp được con vật đang thở hổn hển này.

“Làm ơn để tôi đi, xin đừng giết tôi,” con Nai vừa nói vừa hướng đôi mắt đẫm lệ về phía hoàng tử, “vì tôi phải đi rất xa và có nhiều việc phải làm mà.” Còn với hoàng tử, lặng đi vì kinh ngạc, chỉ nhìn chằm chằm con Nai, con Nai nhảy qua ngại vật tiếp theo và chẳng bao lâu đã đi khuất.

“Đó không thể là một con Nai được,” hoàng tử vừa nghĩ bụng vừa gò cương cho ngựa đi chậm lại mà không cố đuổi theo nó. “Từ trước tới giờ không có con Nai nào có đôi mắt như vậy cả. Nhất định đó phải là một thiếu nữ xinh đẹp và ta sẽ cưới nàng chứ không phải ai khác.” Vậy là sau khi quay đầu con ngựa chàng chầm chậm trở lại cung điện.

Con Nai đã đến được lâu đài của gã khổng lồ kia, thở hết sức hổn hển còn trái tim mất dần sức mạnh khi nó nhìn chằm chằm vào những bức tường thành cao, nhẵn nhụi vây quanh lâu đài. Sau đó nó lấy hết can đảm và kêu lên; “Kiến, ta muốn biến thành Kiến!” Và trong nháy mắt bộ lông mềm mại cùng hình dạng xinh đẹp đã biến mất và thay vào đó là một con Kiến nâu tí xíu, hoàn toàn không thể trông thấy được đối với tất cả những ai không nhìn kỹ đang leo lên những bức tường thành.

Thật tuyệt vời nó, sinh vật bé nhỏ kia đi nhanh làm sao! Bức tường đó có lẽ phải cao hàng dặm so với cơ thể của nó, nhưng trong quãng thời gian ngắn hơn có thể làm được, nó đã vượt qua đỉnh và bò xuống vào sân trong ở mép phía bên kia. Tại đây nó dừng lại để cân nhắc xem tốt nhất phải làm gì tiếp và đang nhìn quanh nó trông thấy gần một trong số những bức tường đó có mọc một cái cây cao và ở trong chỗ này có một ô cửa sổ gần cao ngang bằng với những cành cao nhất của cái cây đó.

“Khỉ, ta muốn biến thành Khỉ!” con Kiến kêu lên và đột nhiên nó biến ngay một con Khỉ đang đu mình từ những cành cây cao nhất vào trong phòng nơi mà gã khổng lồ đang nằm ngáy.

“Có lẽ cái gã khổng lồ đó sẽ phải giật mình trước cảnh tượng một con Khỉ đang đu cây nên hắn sẽ không bao giờ đưa cho ta chiếc vương miện đó đâu,” con Khỉ nghĩ. “Tốt hơn ta nên trở thành thứ khác.”

Sau đó là một con Vẹt màu xám pha hồng nhảy tới chỗ gã khổng lồ, hắn lúc này đang duỗi thẳng cẳng và ngáp nhiều lần làm rung chuyển lâu đài. Con Vẹt đợi một chút, cho đến lúc hắn thực sự tỉnh giấc rồi sau đó nói liều lĩnh rằng nó được phái tới đây để mang chiếc vương miện sẽ không còn thuộc về hắn nữa đi, lúc này hoàng hậu con gái hắn kia đã chết.

Khi nghe được những lời này gã khổng lồ bật dậy khỏi giường với một tiếng gầm lên giận dữ và nhảy xổ vào con Vẹt để dùng đôi tay khổng lồ của mình bóp chặt cổ nó. Nhưng con chim này quá nhanh so với hắn và vừa bay đằng sau lưng hắn vừa cầu xin hắn kiên nhẫn, vì nếu không cái chết của con gái hắn sẽ trở nên vô ích với hắn.

“Đúng thế,” gã khổng lồ nói, “nhưng ta không ngốc nghếch đến độ đưa không cho ngươi cái vương miện đó đâu. Để ta nghĩ xem ta sẽ đổi được gì nào!” Và gã khổng lồ vò cái đầu đại tướng của hắn vài phút, vì trí óc của những người khổng lồ luôn suy nghĩ chậm chạp mà. “A, đúng rồi!” cuối cùng hắn reo lên, khuôn mặt hắn rạng rỡ hẳn lên. “Ngươi sẽ có cái vương miện đó nếu ngươi mang tới cho ta một vòng những viên đá cẩm thạch từ Vòm Đá Khổng Lồ. Khi xưa khi con Vẹt này còn là một cô gái cô đã thường nghe nói về mái vòm tuyệt vời này cùng những viên đá và những viên cẩm thạch quý được gắn trên đó. Nghe như thể sẽ là một việc khó khăn để có thể nhổ chúng ra khỏi công trình kiến trúc bằng đá mà chúng đã tạo thành một bộ phận ở đó, nhưng đến lúc này mọi chuyện đã suôn sẻ với cô, và sao đi nữa cô cũng chỉ có thể gắng làm. Vậy nên cô cúi đầu chào gã khổng lồ rồi bay lại chỗ cửa sổ nơi mà gã khổng lồ không thể trông thấy cô. Sau đó cô kêu liền, “Đại Bàng, ta muốn biến thành Đại Bàng!”

Trước khi cô chạm được ngay vào cái cây kia cô cảm thấy chính mình đang được chống đỡ chắc chắn trên đôi cánh dũng mãnh sẵn sàng mang cô lên đến tận mây nên cô muốn tới đó nhưng dường như nó chỉ là một hạt bụi trên bầu trời, nó lướt nhanh về phía trước cho đến khi nó trông thấy Vòm Đá Khổng Lồ xa xa phía bên dưới, với những tia nắng đang chiếu sáng lên nó. Sau đó nó nhào xuống rồi nấp đằng sau một cái cột trụ tường để không thể bị phát hiện ra được từ bên dưới, nó dùng mỏ bắt đầu tự mình moi những viên đá cẩm thạch ở gần đấy nhất ra . Công việc thậm chí còn khó khăn hơn cô nghĩ nhưng cuối cùng cũng đã xong và niềm hi vọng lại xuất hiện trong lòng cô. Tiếp đó nó kéo ra một sợi dây mà nó đã trông thấy đang được mắc vào một thân cây, rồi ngồi xuống để buộc sợi dây cùng hòn đá lại với nhau. Khi đã làm xong thành một chuỗi hạt nó quàng nó quanh cổ và lại kêu, “Vẹt, tôi muốn biến thành Vẹt!” Rồi nó bay ngay trở lại, chỉ một lát sau con Vẹt màu xám pha hồng đã đứng trước mặt gã khổng lồ.

“Chuỗi ngọc mà ngài yêu cầu đây ạ,” con Vẹt nói. Và khi cầm lấy đống đá cẩm thạch đó trong tay đôi mắt gã khổng lồ sáng lên. Song với ngần đó hắn vẫn chưa sẵn lòng từ bỏ chiếc vương miện.

“Chúng hầu như không xanh như ta đã mong đợi,” gã khổng lồ gầm lên, mặc dù con Vẹt cũng như hắn biết rằng hắn đang không nói thật. “Ngươi phải lấy cho ta một túi sao trên trời. Nếu thất bại, ta sẽ lấy đi của ngươi không những là cái vương miện mà còn cả mạng sống của ngươi nữa.”

Con Vẹt lại bay đi.. Ngay sau khi ra ngoài nó lẩm bẩm, “Con cóc, ta muốn biến thành cóc!” và chắc chắn nó biến thành một con Cóc rồi, nó bắt đầu đi tìm kiếm túi sao đó.

Nó đã không phải đi xa trước khi đến một hồ nước trong trẻo ở đó các vì sao bị phải chiếu sáng đến nỗi mà chúng nhìn hoàn toàn như thật có thể chạm và sờ vào. Sau khi cúi đầu xuống, nó lấy đầy một túi những dòng nước sáng lấp lánh mang theo rồi trở lại lâu đài. Sau đó cô lại kêu lên như trước, “Vẹt, tôi muốn biến thành Vẹt!”. Và trong hình dạng một con Vẹt cô tiến đến trước mặt gã khổng lồ.

“Túi các vì sao mà ngài yêu cầu đây ạ,” nó nói, đến lúc này gã khổng lồ không thể nhịn được việc thốt lên đầy thán phục. Hắn biết mình đã thua và quay sang chỗ cô gái. “Tài năng của ngươi cừ hơn ta. Đành vậy thôi: dù thế nào đi nữa, hãy nhận lấy cái vương miện cũ này.”

Con Vẹt không cần phải được nhắc lại hai lần. Sau khi nắm lấy chiếc vương miện, nó vừa bay lên cửa sổ vừa kêu lên, “Khỉ, ta muốn biến thành Khỉ!” Và một con Khỉ hiện ra, tụt xuống cái cây vào sân trong mà không mất đến nửa phút. Khi chạm đến mặt đấy nó lại nói, “Kiến, ta muốn biến thành con Kiến!” Tức thì hiện ra một con Kiến bé xíu bắt đầu bò qua bức tường cao. Con Kiến vui mừng làm sao khi thoát được khỏi lâu đài của gã khổng lồ, giữ chặt chiếc vương miện đã co lại gần như thành con số không, vì chính nó đã gây ra mà, nhưng nó lại trở nên hoàn toàn cao lớn khi con kiến kêu lên, “Nai, ta muốn biến thành Nai!” Chắc chắn từ trước đến giờ không có con Nai nào chạy mau lẹ như chú này! Cứ chạy liên tục, vượt qua những con sông, lẻn qua những đám tảo cho đến khi cập biển. Tại đây nó kêu lên, “Cá, tôi muốn biến thành cá!” Sau khi lao xuống dòng nước nó bơi dọc theo đáy biển đến tận cung điện nơi mà nữ hoàng và tất cả các con cá kia tụ lại với nhau đang chờ đợi nó.

Thời gian kể từ lúc cô đi trôi qua rất chậm -- vì chúng luôn luôn xảy ra như vậy đối với những người đang chờ đợi ai đó -- và nhiều trong số chúng đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng. “Ta chán ngán vì ở đây rồi,” một con vật nhỏ bé xinh đẹp có những màu sắc thay đổi theo mỗi cử động của cơ thể càu nhàu. “Ta muốn biết điều gì đang xảy ra ở thế giới trên kia. Hẳn con cá đó ra đi đã được nhiều tháng rồi.”

“Thực sự đó là một nhiệm vụ khó khăn, mà gã khổng lồ kia có lẽ chắc đã giết cô ấy rồi nếu không cô ấy đã trở lại từ lắm rồi ấy chứ.” Một con khác bình luận. “Lũ ruồi con kia giờ hẳn là đã bò ra ngoài được rồi đấy,” con thứ ba lẩm bẩm, “và chúng sẽ bị lũ cá sông kia ăn thịt! Sẽ thật sự rất tồi tệ khi bỏ sót chúng.” Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau: “Trông kìa! Trông kìa! Cái gì sáng chói đang di chuyển về phía chúng ta nhanh như vậy nhỉ?” Và nữ hoàng bất thình lình đứng dậy, đứng bằng đuôi, bà cũng thật hồi hộp.

Một không gian im lặng bao trùm cả đám cá đông đúc mà ngay cả đến những con hay càu nhàu cũng đã giữ yên lặng nhìn chằm chằm các con khác. Con cá dần dần tiến lại gần, ngậm chặt chiếc vương miện trong miệng, các con khác lùi lại để nó bơi qua. Nó tiếp tục tiến thẳng tới chỗ nữ hoàng, bà đã cúi xuống và nhận lấy chiếc vương miện, đội nó lên đầu của chính mình. Và rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra. Đuôi nàng cá kia đã tuột đi mất hay đúng hơn là nó tách ra và mọc thành đôi chân, là một đôi chân đẹp nhất trên thế gian này, trong khi đó những con cá cùng đàn với cô đã xúm lại quanh cô, những chiếc vảy của chúng đã bị bong ra và chúng lại trở thành những thiếu nữ. Đầu tiên tất cả họ đều quay sang nhìn nhau và tiếp đến là nhìn nàng cá bé bỏng kia cũng đã lấy lại được hình dáng của chính mình, “Bạn chính là người đã mang lại cuộc sống cho chúng tôi; là bạn, bạn đấy!” họ reo lên và bắt đầu bật khóc vì vui mừng.

Vậy là tất cả họ đã cùng bơi trở lên mặt nước và đi về cung của bà hoàng hậu kia trên trên đất liền. Nhưng họ đã đi vắng lâu đến nỗi họ nhận thấy có nhiều thay đổi. Chồng của hoàng hậu, giờ là vua nhận ra bà ngay lập tức vì câu thần chú đã bị phá vỡ khi hoàng hậu đặt chiếc vương miện hợp pháp lên đầu mình. Cậu bé mà bà để lại giờ đã trưởng thành! Dù chàng cũng vui sướng khi gặp lại mẹ nhưng một bầu không khí buồn đã níu lấy chàng, vì thế hoàng hậu không thể chịu đựng được điều này lâu nên đã nài nỉ chàng hãy tâm sự với bà trong vườn. Hai mẹ con cùng ngồi với nhau dưới lùm cây hoa nhài -- tại nơi này bà đã trải qua thời gian dài làm dâu -- bà cầm lấy tay con trai và khẩn khoản mong chàng cho bà biết nguyên nhân của nỗi buồn đó. “Vì,” bà nói, “Nếu có thể làm được gì mang lại cho con hạnh phúc ta sẽ làm.” “Không ích gì đâu ạ,” hoàng tử đáp lại, “chẳng ai giúp được con cả. Con phải chịu đựng nó một mình thôi.” “Thì ít ra hãy để ta cùng chia sẻ nỗi buồn với con chứ,” hoàng hậu cố thuyết phục. Có một sự im lặng giữa họ một lát, sau đó, vừa ngoảnh mặt đi hoàng tử nhẹ nhàng đáp lại. “Con đã yêu một con Nai xinh đẹp!” “Chao ôi, nếu mọi chuyện là vậy,” hoàng hậu reo lên sung sướng. Và, bà đã bảo với hoàng tử bằng những lời đứt quãng, đúng như chàng đã đoán trước được, chẳng có con Nai nào ngoài một cô gái quyến rũ người đã giành lại được chiếc vương miện và giúp bà có ngày đoàn viên cùng các thần dân. “Cô ấy ở đây, trong cung điện của ta đấy,” hoàng hậu nói. “Ta sẽ đưa con tới chỗ cô ấy.”

Khi đứng trước cô gái, chàng mất kết can đảm và đứng mà đầu cúi gằm.

Đôi mắt của thiếu nữ này, khi cô nhìn chàng, chính là cặp mắt của con Nai ngày đó trong rừng. Cô thì thầm nhẹ nhàng, “Làm ơn để tôi đi, xin đừng giết tôi.” Hoàng tử đã nhớ lại lời nói, đôi mắt cô, trái tim chàng ngập tràn hạnh phúc. Hoàng hậu, mẫu thân của chàng theo dõi cả hai và mỉm cười. Cô gái đã mời cha mẹ mình tới dự tiệc cưới hoàng gia, một bữa yến tiếc kéo dài ba ngày mà ai cũng thích thú. Và, tất nhiên hoàng hậu lo liệu để cho những viên cẩm thạch bị mất tích trên Vòm Đá Khổng Lồ kia được khôi phục lại.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét