Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Chuyện cái lu nứt

Một người phụ nữ lớn tuổi Trung Quốc có hai cái lu lớn mắc vào mỗi đầu chiếc đòn mà bà thường gánh trên vai.


Một trong hai chiếc lu này bị nứt, trong khi cái còn lại nguyên vẹn và luôn mang đủ phần nước. Sau khi gánh một đoạn đường dài từ suối về đến nhà, nước trong cái bình nứt chỉ còn lại một nửa. Điều này cứ diễn ra hằng ngày trong suốt hai năm, bà lão chỉ gánh được về một lu rưỡi nước.

Dĩ nhiên, cái lu nguyên vẹn lấy làm hãnh diện về thành quả của mình.

Nhưng cái lu nứt đáng thương cảm thấy xấu hổ về sự không hoàn hảo của mình, và đau khổ rằng mình chỉ có thể làm được một nửa những gì mà nó phải làm.

Sau hai năm cảm thấy thất bại cay đắng, một hôm nó nói với bà lão bên dòng suối. “Tôi xấu hổ về bản thân mình vì vết nứt trên người tôi khiến cho nước rỉ ra suốt dọc đường về nhà bà.”

Bà lão cười nói, “Ngươi có nhận ra đường phía bên ngươi có hoa nở còn bên kia không có không? Đó là bởi ta luôn biết được về khiếm khuyết của ngươi, vì thế ta đã gieo hạt giống hoa bên phía đường của ngươi, và hàng ngày khi chúng ta trở về, ngươi đã tưới cho chúng đấy.”

“Suốt hai năm qua ta đã có thể hái những bông hoa xinh đẹp này về trang hoàng cho chiếc bàn trong nhà. Nếu ngươi không còn phải là chính ngươi thì lấy đâu ra vẻ đẹp này để điểm tô cho ngôi nhà.”

Mỗi chúng ta đều có khiếm khuyết riêng. Nhưng chính những rạn nứt và khiếm khuyết mà mỗi chúng ta mắc phải khiến cho cuộc sống của chúng ta rất thú vị và đáng sống. Bạn chỉ nên chấp nhận mỗi người theo cách của họ và tìm ra ưu điểm nơi họ.
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét