Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Hoàng tử Lang thang

Xưa kia có một công chúa nước Anh rất xinh đẹp. Nhưng, có một nhược điểm rất lớn - đấy là cô nghĩ quá nhiều đến bản thân và quá ít cho người khác. Dĩ nhiên cô có rất nhiều người đeo đuổi nhưng cô khước từ tất cả, khinh thường những người vẫn còn cố gắng đeo đuổi cô.


Cùng lúc đó có một hoàng tử trẻ ở Đan Mạch. Tiếng đồn về vẻ đẹp của nàng đã đến tai chàng và chàng đã gửi thư xin cầu hôn nàng. Công chúa trả lời rằng thà cô kiếm miếng ăn bằng nghề xe sợi cả đời còn hơn cưới một hoàng tử nghèo hèn và khốn khổ như hoàng tử xứ Đan Mạch.

Tuy nhiên, chàng hoàng tử này quyết tâm chinh phục cô. Chàng sai các sứ giả lanh lợi mang những bức thư đi và kèm với chúng chàng gửi một món quà cho cô gồm sáu con ngựa đẹp, trắng như sữa, cùng những chiếc rọ màu hồng, đôi giày bằng vàng và những cái đai màu đỏ tươi. Những con tuấn mã như thế này trước kia chưa bao giờ trông thấy ở Anh. Nhà vua rất lấy làm cảm kích nói với cô rằng một hoàng tử có thể gửi tặng một món quà đáng giá như vậy chắc ít ra đáng được xem là người hộ đối với cô. Nhưng, nàng công chúa lệnh cho những người coi ngựa cắt hết bờm và đuôi của sáu con ngựa đó ra, chà nó vào đất cho bẩn đi và cô trả lời lại hoàng tử xứ Đan Mạch với thông báo rằng thà cô ngồi lê bán gốm trên đường còn hơn cưới chàng.

Khi hay được câu trả lời này nhà vua Đan Mạch nổi giận tuyên bố rằng ông sẽ dùng tất cả tàu của mình xông ra biển tới giao chiến với nước Anh ngay lập tức để trả thù sự lăng mạ đó.

Thay vào đó, hoàng tử làm một con tàu, một con tàu đẹp đẽ và đắt tiền mà cái thuộc loại như vậy chưa bao giờ trông thấy trước đó. Hoàng tử đưa cho các thuỷ thủ một lá thư để mang tới cho vua nước Anh, đề nghị con gái ông chấp nhận lấy mình và nhận lấy con tàu đẹp như mơ này làm món quà hứa hôn.

Con tàu khiến rất được chú ý ở Anh, không ai từng trông thấy một con thuyền lớn tráng lệ như thế trước kia. Nhà vua cảm kích hơn bao giờ hết và nài nỉ con gái mình chịu nhận lời cầu hôn ngay không chậm trễ. “Một người cầu hôn giàu có và hào phóng, thành thực và hết lòng như hoàng tử ấy”, ông năn nỉ cô, “tất nhiên xứng đáng nhận được câu trả lời ưng thuận mà.”

Nhưng đêm đó công chúa ra lệnh cho người hầu dìm con tàu tráng lệ đó xuống đáy đại dương. Sáng ra, cô nói với các thuỷ thủ phải trả lời theo cách tốt nhất như cách họ có thể làm cho cho tổ quốc của mình, cô trả lời lại rằng thà cô bị rửa bát đĩa còn hơn phải gọi tên hoàng tử Đan Mạch tội nghiệp của họ bằng chồng.

Trong lúc hay tin về số phận của con của mình và câu trả lời mang thái độ khinh thị kia của công chúa, nhà vua Đan Mạch trở nên tức giận hơn bao giờ bèn quyết định đưa người lên hạm đội của mình để tiến hành một cuộc trả thù đẫm máu. Tuy nhiên phút cuối cùng hoàng tử đã thuyết phục được ông nhưng phải thề nghiêm chỉnh rằng chàng sẽ làm cho công chúa ngạo mạn kia phải hối tiếc về thói kiêu căng của cô.

Vậy là hoàng tử một mình rời khỏi Đan Mạch tới nước Anh. Vì không biết chàng thực sự là ai nên chàng quyết định gọi mình là Lang Thang. Nguỵ trang bằng một chiếc mũ cũ, quần áo dơ dáy và đôi giày bằng gỗ, chàng tới cung điện nước Anh lúc tối và xin người chăn gia súc cho làm việc. Đêm đó chàng hoàng tử ngủ cùng lũ bò trong chuồng. Sáng hôm sau hoàng tử - giờ là Chàng Lang Thang -- bắt đầu làm một người giúp việc của bác chăn bò bằng việc dắt đàn gia súc của hoàng gia cho chúng đi uống nước.

Con đường tới chỗ vũng nước tình cờ chạy ngay phía dưới cửa sổ của công chúa. Khi Lang Thang tiến đến cửa sổ của công chúa, chàng lôi từ trong bọc đồ mà chàng đã mang theo ra một con suốt bằng vàng và tiếp tục dùng nó để quẩy đàn bò. Nàng công chúa nhìn thấy ánh nắng chiếu vào chiếc suốt bằng vàng. Cô vô cùng thích nó liền sai một người xuống hỏi kẻ ăn mày kia có sẵn sàng bán nó không. Lang Thang trả lời rằng mình không quan tâm đến việc bán nó lấy tiền. Tuy nhiên chàng nói rằng sẽ vui vẻ tặng nó cho cô nếu cô bằng lòng trả lời một câu hỏi duy nhất mà chàng sẽ đưa ra trước cô. Nàng công chúa nhất định sẽ không làm việc đó. “Không!” cô tuyên bố, “Công chúa thì không bị ép buộc trả lời bất cứ câu nào cả, lại càng không thể là câu hỏi được đặt ra bởi một kẻ ăn mày như anh ta.”

"Được thôi," Lang Thang đáp lại, "Vậy thì tôi sẽ giữ cái suốt của tôi, thưa Công chúa."

Mặc dù công chúa đã nhất quyết vậy nhưng cô lại muốn có cái suốt bằng vàng đẹp đẽ đó, thế nên cô đồng ý với điều kiện của chàng.

"Được thôi, vậy thì, thưa công chúa, hãy trả lời tôi câu hỏi này: Bầu trời màu xanh phải không?"

Công chúa cười ngặt nghẽo, sau đó trả lời, "Phải, tất nhiên rồi!" Và chàng ăn mày trao cho cô cái suốt bằng vàng của mình.

Sáng hôm sau, công chúa lại thấy Lang Thang đang quẩy lũ bò bằng một cái ống chỉ bằng vàng. Ngay lập tức cô sai một trong số những nữ hầu của mình xuống hỏi xem chàng có bán không.

"Có," Lang Thang nói, "và giá của nó giống như ngày hôm qua vậy. Công chúa phải trả lời duy nhất một câu hỏi mà tôi đặt cho cô ấy."

Công chúa cưới thầm trong bụng, vừa nhớ lại câu hỏi ngu ngốc mà chàng đã hỏi hôm qua. Nhưng vì của quý kia không thể có bằng cách khác được nên cô đồng ý.

"Vậy thì nó đây, thưa công chúa," chàng ăn mày nói. "Hãy trả lời tôi câu này: Cỏ màu xanh phải không?"

Công chúa lại cười nắc nẻ. "Phải, phải, tất nhiên rồi!" cô kêu lên. Và vậy là cô cũng nhận được cái ống chỉ bằng vàng.

Sáng ngày thứ ba Lang Thang dùng cái thoi bằng vàng nguyên chất của người dệt vải quẩy đàn gia súc tới chỗ vũng nước. Công chúa cho gọi chàng và khi chàng có mặt trước cô, cô nói, "Này, Lang Thang, ngươi yêu cầu điều quái gì nữa cho vật báu này của ngươi vậy? Một câu hỏi khó khác, ta nghĩ vậy đúng không?"

Và Lang Thang đáp lại, "Thưa công chúa, tất cả tôi muốn là câu trả lời của cô giống như hai lần trước: là cô hãy đồng ý trả lời, cho câu hỏi mà tôi sẽ đặt ra cho cô."

"Phải, phải, tất nhiên rồi!" Công chúa rất vui vẻ. Phen này chắc mình sẽ lại bị hỏi, cô mỉm cười, liệu có phải là chim bay phải không hay có thể là cá bơi đúng không, không đây.

"Tốt rồi, vậy thì thưa công chúa," chàng ăn mày nói. "Nàng đã sẵn sàng chưa?" Cô vừa gật đầu vừa cười với mình. "Vậy thì câu hỏi đây: Nàng sẽ cưới ta chứ?"

Công chúa kinh ngạc. "Chắc chắn ngươi không thể mong ta, Công chúa của toàn cõi Anh này, lại bỏ phí cuộc đời cho một kẻ ăn mày xoàng xĩnh như ngươi đâu!"

Nhà vua đã nghe lỏm được những lời la lối của cô con gái. Khi biết được toàn bộ tình cảnh này ông nói lớn tiếng, "Con gái, ta không tin rằng con đã đồng ý lấy anh ta, nhưng vì con đã làm thế nên con phải kết hôn với người đó. Chẳng có gì phải bàn cãi nữa. Cả hai ngươi, xéo đi!"

Nhà vua vội sửa soạn hôn lễ và ngay sau đó Lang Thang cùng công chúa đính hôn. Thế là công chúa buộc phải rời bỏ cuộc sống an nhàn nơi hoàng gia.

Khi họ đi ngang qua cửa nhà kho, Lang Thang vừa quay sang công chúa vừa nói, "Nàng không thể bước đi trên những con đường bụi bặm này, trong chiếc áo choàng và đôi giày bằng sa tanh được. Em phải thay quần áo trước khi chúng ta ra đi." Vậy là họ tới thăm vợ của người chăn gia súc -- người đã tặng cho công chúa -- lúc này là vợ của Lang Thang -- một bộ quần áo thường phục làm bằng vải bông pha len, một áo vét bằng len, một cái áo choàng không tay và một đôi giày to nặng.

“Tốt hơn rồi đấy," Lang Thang nói.

Ban đầu họ mỗi người tự bước đi trên phần đường riêng của mình mà không nói lời nào, nhưng ngay khi công chúa ngước mắt lên nhìn chàng trai, mà giờ là chồng nàng, nàng hết sức ngạc nhiên khi nhận thấy rằng chàng không còn già nua và xấu xí mà thực sự là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, mặc dù quần áo vừa cũ rích lại vừa bẩn thỉu. Không quen với việc đi bộ xa, đặc biệt là với đôi dày to nặng thế nên công chúa mau chóng kiệt sức. "Lang Thang chàng ơi," cô nói, "đừng đi nhanh vậy!"

"Chà," chàng nói, "thật không dễ khi muốn lấy một nàng công chúa làm vợ. Được thôi, vậy ta sẽ đi chậm lại, nhưng chúng ta phải cô lên."

Cuối cùng họ đến một hải cảng. Tại đây Lang Thang giành được quyền lên tàu cho chính mình và vợ bằng việc làm những người phục vụ trên boong tàu, còn công chúa cảm thấy bớt căng thẳng rất nhiều khi cuối cùng đường hải giới của vùng đất cha nàng đã biến mất khỏi tầm mắt, mặc dù cô chẳng biết họ sẽ đi về đâu mà cô cũng chả hề quan tâm.

Chuyến đi kết thúc ở Đan Mạch. Khi họ cập đất liền an toàn, Lang Thang tiếp tục thuê một túp lều gỗ nhỏ ở vùng gần cung điện hoàng gia. Túp lều chỉ có một buồng nhỏ bé cùng với một sàn bằng đá và một cái bếp lò để không, chỗ mà cô phải chuẩn bị bữa ăn cho hai người.

"Để nghĩ xem nào," cô vừa tiếng thở dài vừa đợi chờ trong bóng tối, túp lều ẩm thấp với mạng nhện giăng khắp tứ bề.

Lang Thang, người mà như bạn biết thực ra là Hoàng tử Đan Mạch chỉ nói hết sức nhẹ nhàng. "Không ích gì khi nghĩ đến những thứ như vậy đâu. Nàng nên quen với những gì chúng ta có thể đủ sức làm thì tốt hơn đấy."

Ngay tức thì, Lang Thang đi ra ngoài và trở lại với một chiếc guồng quay tơ cùng một bó sợi lanh thô, cần phải được xe thành sợi. "Ta phải cố gắng tìm việc để kiếm chút tiền," chàng nói. "Cả hai ta đều không thể ăn không ngồi rỗi được. Hãy xe chỗ lanh này ra thành sợi và chúng ta có thể kiếm được vài xu từ nỗ lực của nàng."

Lang Thang tìm được việc làm một tiều phu. Dù công chúa dành phần lớn thời gian trong ngày để xe sợi cho đến tận khi các đầu ngón tay của nàng trầy hết da, hai đầu gối run lên dưới chân nàng nhưng chỗ sợi mãi vẫn bị đứt và rối tung lên. Hằng tối, khi Lang Thang trở về để kiểm tra công việc của nàng, chàng đều thở dài. Sau đó chàng chia sẻ với nàng một ổ bánh mì và một bình sữa mà chàng đã mang theo trên đường về nhà cùng một ít tiền đã kiếm được từ việc bán củi đun. Họ ngủ trên những chiếc giường thô cứng.

Một buổi tối Lang Thang cho vợ xem một chiếc xe cút kít đựng đầy đồ gốm. "Đây là cơ hội để nàng trở nên có ích," chàng nói. "Ta phải dùng số tiền tiết kiệm của chúng ta để làm tiền đặt cọc và mượn chịu những chiếc bình này đấy, nhưng chắc chắn đến cuối ngày nàng sẽ bán được hết chúng. Đứng sau một cái bàn ở chợ để bán những bình gốm là một công việc khá dễ dàng mà, ngay cả đối với một công chúa đấy."

Ngày hôm sau Lang Thang đi làm như thường lệ, còn vợ chàng bắt đầu xuống phố với chỗ gốm của mình. Nhưng đúng khi nàng cố gắng để có thể bán được một vài cái thì một toán kỵ sĩ phi ngựa lao vào con phố này. Một trong số những con ngựa đó lồng lên và bổ vào giữa chỗ bình của cô, tất cả vỡ tan thành nghìn mảnh dưới những móng guốc nặng nề đã giẫm lên chúng. Các kỵ sĩ tiếp tục lên đường còn nàng công chúa không thể làm gì hơn ngoài việc dọn sạch đống đổ vỡ và trở lại túp lều. Vừa khuỵ xuống nàng vừa khóc đau đớn.

Tối đến, khi Lang Thang trở về, nàng đã kể cho chàng nghe ngày tồi tệ của mình. "Giờ thì tỉnh cảnh của ta tồi tệ hơn bao giờ hết rồi," chàng vừa nói vừa vò đầu, "vì ta không còn đồng xu nào để trả cho chỗ gốm đã bị vỡ đó." Vậy là họ đành bất lực nhưng vẫn cùng ăn bữa tối bằng bánh mỳ và sữa thường nhật rồi đi ngủ sớm."

Tối hôm sau Lang Thang trở về với những tin tức tốt lành. "Ta đã tìm được một công việc tốt cho nàng ở trong cung điện. Họ sẽ chuẩn bị tiệc cưới nên ngày mai nàng sẽ tới phụ giúp họ trong bếp. Hãy cố gắng hết mình và làm cho có hiệu quả. Có lẽ họ sẽ nhận và trả lương cho nàng. Ngày mai họ sẽ cho nàng ăn và trả thêm hai mươi xu nữa."

Sáng hôm sau Lang Thang nói với vợ, "Hôm nay tôi phải ở nhà, tôi cảm thấy mình sắp ốm rồi, vậy nên tôi sẽ nghỉ ngơi và sẽ cố gắng bình phục." Nàng khóc oà lên và bảo chàng khi chàng ốm nàng không thể đành lòng bỏ đi được. Tuy nhiên khi chàng đáp lại rằng ở trong cung người ta đang mong cô và cô phải đến. Cô đã hôn tạm biệt chàng với hy vọng rằng chàng sẽ sớm khoẻ lại và hứa sẽ trở về cành sớm càng tốt.

Vậy là công chúa đã phải dành cả ngày hôm đó trong bếp của hoàng cung. Đến gần cuối ngày, do hoảng sợ nàng đã trượt chân và đánh đổ rất nhiều xoong thịt hầm trên sàn nhà. Người bếp trưởng đã đuổi việc cô ngay lập tức. Nàng trở về túp lều với sự xấu hổ và đôi mắt đẫm lệ, tại đây Lang Thang báo với nàng rằng anh đã cảm thấy đỡ hơn rồi. Khi nàng kể cho chàng nghe những gì đã xảy ra trong bếp, chồng nàng đã bảo đừng lo lắng. Chí ít nàng cũng đã kiếm được một vài xu cho ngày làm việc đó và hơn nữa hôm đó chàng còn nghe được những tin tức thú vị hơn. Một chiếu lệnh đã được ban ra loan báo rằng Hoàng tử xứ Đan Mạch phải đính hôn với một công chúa Nga. Chiếc áo cưới của công chúa Nga này đã đến nơi nhưng chính nàng công chúa, đang bị chậm trễ do gió và sóng ngoài biển, không thể sẵn sàng mặc bộ áo cưới đó trước hôn lễ được. Ngày hôm sau, mọi thiếu nữ và các chị em phụ nữ đều đến trình diện ở cung điện và bất cứ ai tương xứng với khổ người của công chúa Nga đó đều sẽ được chọn để mặc thử mong tìm được người vừa vặn nhất với kích thước và kiểu dáng áo.

"Thử cho được vừa với một cái áo lộng lẫy chắc chắn là việc em có thể làm tốt," Lang Thang nói. "Mà ai biết được nhỉ? Có lẽ tiền thưởng của em có thể trang trải được hết những nợ nần của chúng ta đấy."

Sáng ra Lang Thang nói chàng cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết nhưng không thể giữ chân nàng khỏi việc tới cung điện. Nàng do dự nhưng khi chàng cố nài nàng quàng tay quanh chàng, hôn chàng và ra đi.

Thợ may đo hoàng gia rất bận rộn trong đám những phụ nữ đã tập trung trong sân cung và dường như không thể tìm được bất cứ ai vừa vặn với kích thước phù hợp đó. Nhưng, khi ông tới chỗ vợ của chàng Lang Thang ông công bố rằng nàng chính là người họ muốn.

Lúc đó nàng được vời vào cung và khoác trên mình một bộ áo cưới lộng lẫy, một cái khăn chùm của cô dâu và một đôi guốc trang nhã. Cuối cùng, khi chiếc vương miện được đặt lên đầu nàng, mọi người trầm trồ rằng công chúa thực sự cũng khó mà xinh đẹp được hơn cô. Khi những nữ thợ may làm xong việc, công chúa bắt đầu cởi bỏ bộ đồ cô dâu lộng lẫy đó nhưng nữ hầu trưởng ngăn cô lại. "Giờ cô phải tham gia vào lễ cưới trù bị của hoàng gia," cô nói. "Cô dâu từ Nga sẽ đến rất muộn, triều đình phải tập dượt sự kiện này trước."

Ngay tức thì một cỗ xe đẹp đẽ được kéo bởi sáu con bạch mã trắng như sữa xuất hiện trước cửa và vợ Lang Thang được yêu cầu ngồi vào. Hoàng tử xứ Đan Mạch đã ngồi ở trong đó rồi. Sau khi đưa mắt nhìn xuống phía dưới, công chúa cảm thấy dễ dịu vì chàng hoàng tử kia có lẽ không thể biết rằng cô gái đang ngồi kế bên trước đây là một công chúa kiêu kì của nước Anh, người đã coi khinh nhiều lời cầu hôn của chàng.

Họ cho xe chạy dọc đường phố đến khi cỗ xe ngang qua túp lều của Lang Thang. Từ đằng xa sau khi kinh ngạc vì trông thấy nó đang rực cháy, nàng la và thét lên, "Dừng lại! Dừng cỗ xe lại ngay! Sáng nay khi ta đi khỏi chồng Lang Thang của ta đang nằm ốm ở nhà nên có thể chàng đã không thoát được khỏi đám lửa mất rồi!" Nàng cố gắng nhảy ra, nhưng chỉ thành công với việc làm rối tung đuôi áo cùng chiếc khăn chùm đầu lên và đánh rơi chiếc vương miện. Lúc này chàng hoàng tử lần đầu tiên mới mở lời với cô, chàng nói: "Sao cơ? Tên tiều phu Lang Thang đó là chồng của nàng và nàng sẽ phá nát đám cưới hoàng gia vì những người thuộc loại như hắn ư? Dù sao thì một cô gái như nàng cũng nên mặc kệ một tên lang thang như hắn đi."

Nàng đáp lại, "Chàng là chồng ta, chàng luôn sẻ chia những gì chàng có với ta dù ta là một người chỉ có ích chút xíu với chàng. Sao chứ, dù chàng có muốn ta vào vị trí mà giờ ta đang nắm giữ làm cô dâu thực sự của chàng thì ta sẽ khước từ, ta sẽ trở lại túp lều nơi ta đã sống quãng hạnh phúc nhất trong đời mình!"

Hoàng tử mỉm cười và nói, "Nhưng nàng đã là cô dâu thực sự của ta rồi mà." Lúc này công chúa mới nhìn thẳng vào chàng và nhận ra rằng chàng, Hoàng tử xứ Đan Mạch và chồng mình, Lang Thang là một và cùng là một người. Sau khi quàng đôi tay quanh người chàng nàng thổ lộ rằng mình thật sự hối hận về tất cả những điều tàn nhẫn mà trước kia nàng đã nói, đã làm, nàng sẽ ở lại bên chàng mãi mãi cho dù chàng có là hoàng tử hay không. Thế là, công chúa kiêu kì của nước Anh đã trở thành công chúa mẫu mực của hoàng tử xứ Đan Mạch, và nhiều năm sau trở thành một hoàng hậu ngoan hạnh.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét