Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Chàng Boots và hai người anh

Ngày xưa có một người đàn ông có ba đứa con trai tên là Peter, Paul và Boots. Người cha này nghèo đến nỗi thậm chí không có đến một xu dính túi. Vì thế một ngày nọ ông bảo với các con là chúng phải đi chu du khắp thiên hạ, vì ở nhà chẳng trông mong được gì ngoại trừ sắp chết đói cả.


Lúc ấy, vùng đất này do một nhà vua, người có cung điện trên đỉnh một quả đồi cao cai trị. Một cây Sồi cổ thụ mọc vươn cả vào những cửa sổ hoàng cung mà cái cây này lại to và cao đến nỗi che hết cả ánh nắng nên không có ánh sáng nào lọt được vào trong cả. Nhà vua đã tuyên lệnh sẽ ban thưởng cho ai có thể chặt hạ được cây sồi đó, nhưng không ai có thể cả vì ngay sau khi một khúc gỗ của cây sồi đó được cắt ra thì có thêm hai khúc mọc lại thế vào. Ngoài ra, nhà vua còn phán rằng ông sẽ thưởng cả tiền lẫn châu báu cho bất cứ ai có thể đào được một cái giếng trong trong sân hoàng cung của ông. Vì cung điện của nhà vua ở trên tít đỉnh đồi và do quả đồi này hình thành bởi đá rắn chắc, không có dòng nước mát nào có thể lên tới đó qua đá được. Nhà vua bực dọc vì mọi người khác sống ở gần đó có nhiều nước ngọt mát để dùng còn ông, cha mẹ của dân, lại là người duy nhất phải nhịn nước.

Nhà vua nhất quyết phải làm được hai thứ này vì thế ông đã cho loan báo khắp trong vùng rằng bất cứ ai có thể chặt hạ được cây sồi to lớn trong sân cung vua và đào được một cái giếng thì sẽ nhận được một nửa vương quốc. Thế đấy! như bạn có thể đoán được có rất nhiều người đàn ông tới để thử vận may, nhưng tất cả những thứ được chặt và đốn ra, cũng như mọi sự đào bới đều thành ra vô ích. Cây Sồi kia chỉ trở nên mỗi ngày một to và cao hơn sau mỗi lần cố gắng đốn còn nền đá kia cũng chẳng trở nên mềm hơn tí nào để cho dòng nước tươi mát có thể chảy qua được. Thế là một ngày kia ba anh em nhà đó quyết định lên đường và cũng thử sức. Người cha rất vui vì dù là họ không được một nửa vương quốc thì nhất định ra là họ sẽ tìm được một nơi nào đó có một người chủ tốt và điều đó còn chắc chắn hơn những gì ông có thể cho họ ở nhà. Vì thế Peter, Paul và Boots nói lời tạm biệt cha rồi lên đường.

Chưa đi được xa thì họ tới một rừng Thông. Dọc theo một trong những bìa của khu rừng này có một sườn dốc đứng. Khi họ bước đi họ nghe thấy cái gì đó đang chặt đẽo trên sườn đồi này trong đám cây rừng.

“Em đang thắc mắc không biết thứ đang chặt đẽo ở đằng kia là gì vậy?”, Boots nói. “Vậy thì với một tiều phu chặt đốn cây trên một sườn đồi khi nào mới là lạ?” Peter và Paul cùng đồng thanh nói.

“Âm thanh này khác lắm,” Boots nói. “Em muốn tìm ra xem nó là gì.”

“Em cho là mình thông minh vậy à,” các anh của cậu cười nhạo nhưng Boots không quan tâm đến những lời họ nói. Anh trèo lên sườn đồi dốc này tiến về nơi những tiếng ồn này phát ra và khi tới được chỗ đó, bạn nghĩ anh ấy sẽ trông thấy gì? Sao, một cái Rìu đứng đó đang tự mình chặt bổ vào một thân cây Thông.

“Xin chào!” Boots nói. “Vậy ra một mình cậu đứng đây và chặt gỗ, phải không?”

“Vâng, tôi đã đứng đây chặt và chẻ củi lâu lắm rồi, để đợi cậu đấy,” chiếc Rìu nói.

“May quá, cuối cùng tôi đã ở đây,” Boots nói. Anh cầm lấy cái Rìu và giắt nó vào chiếc thắt lưng. Sau đó vội bước đi tiếp để đuổi kịp hai anh mình. Khi họ đã đi được xa hơn một chút, họ bước dưới một mỏm đá dốc đứng. Phía trên mỏm đá này họ nghe thấy một tiếng động như tiếng đào bới.

“Giờ em lại thắc mắc,” Boots nói, ‘Không biết cái gì đang đào bới ở đằng kia, trên đỉnh mỏm đá thế nhỉ?”

“Vậy hãy lại đi đến chỗ đó mang theo sự thắc mắc ngốc nghếch của cậu đi,” Peter và Paul lại cười chế. “Làm như trước kia cậu chưa nghe nhắc đến Chim gõ kiến bao giờ vậy.”

“Âm thanh này nghe có vẻ khác lắm,” Boots nói. “Em nghĩ em sẽ tới xem đó là cái gì dành cho chính em mới được.”

Và thế là anh bắt đầu trèo lên tảng đá trong khi những người anh còn lại cười và chọc tức anh. Nhưng anh không để điều đó làm mình buồn bực. Sau khi trèo lên đến nơi và khi đến gần đỉnh, bạn nghĩ là anh ấy đã nhìn thấy gì nào? Sao, một cái Xẻng đứng đó tự mình đào bới tất cả à.

“Xin chào!” Boots nói. “Vậy ra chỉ có mình cậu đứng đây và đào bới à!”

“Vâng, đó là những gì tôi làm,” cái Xẻng nói, "và tôi đã làm nhiều ngày nay, để đợi cậu đấy.”

“May quá, tôi ở đây rồi,” Boots lại nói. Anh vừa cầm lấy cái Xẻng và vừa quàng lên vai rồi vội vã bước đi để đuổi kịp các anh mình.

Và họ lại tiếp tục đi xa hơn một chút nữa cho đến khi tới một dòng suối. Sau một cuộc đi bộ dài tất cả ba anh em đều khát, thế là họ gục mặt xuống để uống nước.

“Em muốn biết dòng nước này bắt nguồn từ đâu,” Boots nói.

“Chúng tôi tự hỏi không biết cái đầu cậu có ổn không đấy,” Peter và Paul cùng đồng thanh chế nhạo. “Nếu cậu đã không điên thì sớm muộn cậu cũng sẽ vậy thôi. Dòng suối bắt nguồn từ đâu, thế à! Dòng suối ở đây, đó mới là điều quan trọng. Ai thèm quan tâm nó bắt nguồn từ đâu nào?”

“Dù vậy, em có ý muốn xem con suối này bắt nguồn từ đâu thì cũng có khác gì,” Boots nói và thế là anh lại ra đi. Vừa đi anh vừa men theo bờ suối trong khi tiếng cười từ hai người anh biến dần phía sau. Càng đi lên phía trên, dòng suối càng nhỏ dần. Cuối cùng, tiếp tục đi thêm, bạn nghĩ là anh ấy đã trông thấy cái gì? Sao cơ, một quả ểc chó rất to và nước đang chảy ra ngoài thành dòng nhỏ.

“Xin chào!” Boots lại nói. “Vậy ra cậu nằm đây tự mình nhỏ giọt và chảy xuống thành dòng ư.”

“Vâng,” quả ểc chó nói, “Tôi đã ở đây nhỏ giọt và chảy thành dòng nhiều ngày nay, để chờ cậu đấy.”

“Tốt rồi, có ta đây,” Boots nói. Anh lấy rêu bít lỗ thủng kia lại, vì thế dòng nước không lọt ra ngoài nữa. Sau đó anh nhét quả ểc chó đó vào túi áo và chạy xuống để đuổi kịp hai anh.

Nhưng hai người anh đã tiến thẳng về kinh thành. Khi mọi người trong vương quốc được biết về cách họ sẽ giành được một nửa đất nước này nếu họ chỉ có thể chặt hạ được cây Sồi to lớn đó và đào giếng cho vua, vì thế rất nhiều người đã tới để thử vận may với cây Sồi kia giờ đã to và cao gấp hai lần lúc ban đầu, bởi hai khúc gỗ đã mọc thế vào mỗi chỗ đã chặt ra, chắc bạn hẳn còn nhớ. Vì thế giờ nhà Vua đã tuyên bố chuyển thành một hình phạt nếu bất cứ ai đã thử sức mà không thể hạ được cây Sồi đó thì sẽ bị đi đày biệt tích tới một hòn đảo hoang. Đến lúc đó Boots đã tới kinh thành, hai người anh đã thử sức và thất bại. Họ đã lên tàu thuỷ, trong tình trạng thất thế, đi tới hòn đảo xa xôi kia.

Thế là giờ đến lượt Boots thử sức.

“Nếu nhà ngươi cũng sẽ chỉ làm được chẳng khác gì các anh mình,” nhà vua nói cáu kỉnh, vì ông tức giận bởi tất cả những chàng trai đã thử sức và đều thất bại, “tốt hơn ngươi nên tránh cho chúng ta phiền hà khi chứng kiến ngươi thất bại và hãy đi thẳng lên tàu tới hòn đảo đó cho rồi.”

“Vâng, trước tiên thần thần chỉ muốn thử sức đã ạ,” Boots nói và thế là anh được phép. Sau đó anh lôi chiếc Rìu ra khỏi thắt lưng.

“Đốn đi!” anh ra lệnh cho chiếc Rìu và nó vừa bổ vào thần cây vừa làm bắn tung những mảnh vỡ ra. Không cần mất thật nhiều thời gian cây Sồi đó được chặt hạ.

Khi việc đó hoàn thành xong, Boots với lấy chiếc Xẻng quàng trên vai.

“Đào đi!” anh ra lệnh cho cái Xẻng. Thế là chiếc Xẻng bắt đầu đào và đào cho đến tận khi mặt đất, đá tuôn ra thành những mảnh vụn. Chẳng bao lâu cái giếng đã được đào ra, như bạn có thể đoán được.

Sau khi đã đào được cái giếng to và sâu như mình đã chọn Boots lôi quả ểc cho ra và đặt nó vào một góc của cái giếng. Sau đó anh lôi cái chốt rêu kia ra.

“Hãy nhỏ giọt và chảy đi,” Boots nói. Thế là thứ quả đó nhỏ giọt và tuôn ào ào nước ra ngoài cái lỗ thành dòng và chỉ một thời gian ngắn dòng nước mát lành đó sủi cao bằng một đài nước, thế là nhà vua nước mát mà ông đã hằng mong muốn.

Vậy đấy, vì Boots là người đã chặt hạ được cây Sồi từng làm tối sầm cung vua và vì Boots là người đã đào được một cái giếng trong sân hoàng cung, nên Boots là người giành được một nửa vương quốc như lời Vua đã hứa. Ngay sau khi bắt đầu những nhiệm vụ mới trong cung Boots đề cập với vua về việc thả tất cả các tù nhân đã bị giam giữ trên hòn đảo hoang kia, vì, cuối cùng cây Sồi đó đã được chặt hạ và dòng nước mát đã đang chảy rồi. Nhà vua miễn cưỡng đồng ý. Peter và Paul, hai anh của chàng vui sướng khi được trở về đất liền, mặc dù nhiều năm sau họ thường tự hỏi có phải mình đã không khá hơn khi rời khỏi hòn đảo này, nơi mà họ suốt ngày không phải nghe lời nói của mọi người, “Thế đấy, muốn khám phá mọi thứ và tìm bằng được lời giải, hiển nhiên cậu Boots ấy phải là người tài giỏi rồi.”

Đăng nhận xét

0 Nhận xét