Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Phù thủy Baba Yaga

Ngày xưa có một ông lão goá vợ sống một mình trong căn nhà gỗ cùng cô con gái Natasha. Hai cha con bên nhau rất vui vẻ, thường mỉm cười với nhau bên chiếc bàn chất đầy bánh mì với mứt và chơi trò ú oà, đầu tiên ở mặt bên này của chiếc ấm đun trà sau đó là bên kia. Mọi thứ cứ diễn ra tốt đẹp cho đến khi ông lão quyết định tục huyền.


Thế là cô bé có mẹ kế. Sau đó thì mọi thứ đã đều thay đổi. Trên chiếc bàn không còn bánh và mứt, không còn chơi trò ú oà quanh chiếc ấm đun nước khi cô bé ngồi cùng cha uống trà nữa. Thậm chí còn tồi tệ hơn thế vì cô bé không bao giờ được phép ngồi uống trà, bất cứ lúc nào. Bà mẹ kế bảo rằng những bé gái còn nhỏ không nên uống trà, ăn bánh với mứt lại càng không. Bà thường vứt cho cô bé một mẩu bánh và bảo ra khỏi căn nhà gỗ tìm chỗ nào đó mà ăn. Sau đó mụ thường ngồi cùng chồng mình và mách với ông rằng mọi chuyện trở nên rắc rối đều là do cô bé cả. Ông lão đã tin người vợ mới của mình.

Vậy là Natasha tội nghiệp thường một mình lủi thủi đi đến bên chiếc lều trong sân nhà với một mẩu bánh mì khô cứng, cô bé khóc và tự mình ăn hết chỗ bánh.

Sau đó cô thường nghe thấy tiếng la gọi của bà mẹ kế bắt cô vào nhà để rửa sạch những đồ uống trà, dọn dẹp cửa nhà, lau sàn và cọ sạch những đôi ủng đầy bùn của mọi người.

Một hôm mụ mẹ kế quyết định không muốn phải nhìn thấy Natasha thêm một phút nào nữa. Nhưng làm cách nào bà có thể tống khứ cô bé đi mãi mãi được? Rồi mụ nhớ ra em gái của mình, mụ phù thuỷ Baba Yaga đáng sợ, người chỉ có chân nhiều xương sống trong rừng sâu. Thế là một kế hoạch hiểm độc bắt đầu hình thành trong óc mụ.

Sáng hôm sau ông lão đi xa thăm một vài người bạn ở làng bên. Ngay sau khi ông đi khuất mụ mẹ kế tàn ác gọi Natasha đến.

“Hôm nay con hãy đến nhà em gái ta, người dì út kính yêu của con, dì sống trong rừng ấy,” mụ nói, “và hãy hỏi mượn dì kim chỉ để vá áo.”

“Nhưng nhà có kim chỉ rồi ạ,” Natasha vừa nói vừa run sợ, vì cô bé biết rằng dì mình là Baba Yaga, phù thuỷ, bất cứ đứa trẻ nào bén bảng lại gần mụ là sẽ không bao giờ trông thấy lại nữa.

“Câm mồm đi,” mụ mẹ kế ngắt lời và nghiến răng phát ra tiếng như tiếng những chiếc cặp va vào nhau kêu lách cách. “Ta đã không bảo con tới chỗ dì út kinh yêu ở trong rừng để mượn kim chỉ về vá áo sao?”

“Vâng, sau đó,” Natasha vừa run sợ vừa hỏi, “con sẽ tìm thấy dì ấy bằng cách nào ạ?” Cô bé đã được nghe người ta nói rằng Baba Yaga đuổi theo những nạn nhân của mình trên không trung trong một cái Cối và Chày khổng lồ, rằng mụ có hằm răng bằng sắt dùng để ăn thịt trẻ con.

Mụ mẹ kế túm chặt mũi cô gái bé bỏng và véo.

“Đó mới là cái mũi của mày,” mụ nói. “Mày có cảm thấy nó không?”

“Có ạ,” cô bé tội nghiệp thì thào nói.

“Men theo con đường dẫn vào khu rừng đó cho đến khi con tới chỗ một cái cây bị đổ xuống,” mụ nói, “sau đó rẽ trái rồi đi theo cái mũi của con con sẽ tìm thấy nhà dì. Giờ thì cút đi, đồ lười!” Mụ nhét vào tay cô bé một chiếc khăn vuông đã bỏ vào đó một vài miếng bánh mì và bơ cùng vài miếng thịt đã ôi thiu.

Natasha ngoái cổ nhìn lại. Mụ dì ghẻ đang đứng khoanh tay trong khung cửa mắt đang nhìn cô trừng trừng. Vì thế cô bé không thể làm gì hơn ngoài việc bước đi thẳng.

Cô bé men theo con đường dẫn vào khu rừng cho đến tận khi tới chỗ cây bị đổ. Sau đó cô rẽ trái. Mũi cô vẫn còn đau ở chỗ mụ mẹ kế đã véo, vậy nên cô biết mình phải đi thẳng về phía trước.

Cuối cùng cô cũng tới chỗ căn nhà gỗ của Baba Yaga, mụ phù thuỷ có chân nhiều xương. Xung quanh căn nhà là một hàng rào cao. Khi cô bé đẩy những cánh cửa cổng mở ra chúng phát lên tiếng kêu đáng thương, như thể khi chuyển động làm chúng đau. Natasha hìn thấy một cái bình đựng dầu han gỉ trên mặt đất.

“Thật may mắn làm sao,” cô vừa nói vừa để ý thấy trong bình còn lại một ít dầu. Cô bé đã tưới những giọt dầu còn lại vào chiếc bản lề của các cánh cổng.

Bên trong những cái cổng là căn nhà gỗ của Baba Yaga. Nó không giống bất kỳ căn nào khác mà cô bé từng trông thấy, vì nó đứng trên đôi chân gà mái to lớn và đi đi lại lại trong sân. Khi Natasha tiến đến, ngôi nhà quay lại nhìn cô bé và dường như những ô cửa sổ phía trước là cặp mắt của nó, còn cửa ra vào là miệng. Một người đày tớ của Baba Yaga đang đứng trong sân. Cô ta vừa đang rên rỉ thảm thiết bởi những nhiệm vụ mà Baba Yaga ép cô phải làm vừa lấy vạt áo lau nước mắt. 

“Thật may,” Natasha nói, “vì mình có chiếc khăn tay.” Cô bé cởi chiếc khăn ra, rũ sạch và cẩn thận đút những phần thức ăn vào trong túi áo. Cô đưa chiếc khăn cho kẻ hầu của Baba Yaga, cô ta đã dùng nó lau nước mắt và mỉm cười mắt còn dưng dưng.

Gần ngôi nhà là một con Chó to lớn, rất gầy, đang gặm một khúc xương cũ.

“May quá,” cô bé nói, “mình có một chút bánh và thịt.” Sau khi thọc tay vào trong túi áo lấy chúng ra Natasha nói với con Chó, “Tôi rất tiếc vì nó hơi lâu rồi nhưng tốt hơn là không có gì, tôi chắc chắn đấy.”

Và chú Chó đã ngay tức khắc ăn ngấu nghiến rồi liếm láp mồm.

Natasha đến chỗ cửa căn nhà. Vừa lo sợ cô bé vừa gõ vào cánh cửa.

“Mời vào,” giọng nói độc ác của Baba Yaga rít lên.

Cô bé bước vào. Mụ phù thuỷ Baba Yaga, người có chân nhiều xương đang ngồi dệt bên một chiếc khung cửi. Trong xó nhà một con Mèo mun đang rình Chuột.

“Chào dì ạ,” Natasha vừa nói vừa cố tỏ ra không hề sợ hãi.

“Xin chào, cháu gái,” Baba Yaga nói.

“Dì con sai con tới đây để mượn dì kim chỉ vá áo ạ.”

“Chị ta muốn ngay bây giờ ư?” Baba vừa cười vừa nhe hàm rằng sáng loáng ra, bởi mụ biết chị gái mình ghét đứa con chồng này đến mức nào. “Trong khi ta đi lấy kim chỉ cháu hãy ngồi vào khung cửi này dệt tiếp cho ta nhé.”

Cô bé ngồi vào chiếc khung cửi và bắt đầu dệt.

Baba Yaga thì thầm với kẻ đày tớ, “Nghe ta nói đây! Hãy chuẩn bị bồn tắm thật nóng rồi kỳ cọ cháu gái của ta. Cọ nó cho sạch vào. Ta sẽ xơi tái con bé ngon lành này.”

Kẻ đày tớ bước vào nhà lấy chiếc bình để đồ đẩy bồn nước. Natasha nói, “Xin chị đừng nhóm lửa quá nhanh và hãy mang nước bằng một cái sàng có nhiều lỗ để nước chảy qua đó.” Người đày tớ không nói gì. Nhưng quả thực cô ta đã mất một hồi rất lâu để chuẩn bị xong xuôi bồn nước.

Baba Yaga đến chỗ cửa sổ và nói với một giọng êm ái chưa từng có. “Cháu vẫn đang dệt đấy à, cháu gái bé bỏng? Vẫn đang dệt đấy à, cháu gái xinh xắn của dì?”

“Cháu vẫn đang dệt, thưa dì,” Natasha nói.

Khi Baba Yaga đi khỏi chỗ cửa sổ cô bé bắt chuyện với chú Mèo mun gầy gò đang rình trước hang Chuột.

“Cậu đang làm gì thế?’

“Đang rình Chuột,” con Mèo mun gầy gò nói. “Đã ba ngày nay ta chả có cái gì cho vào bụng cả.”

“May quá,” Natasha nói, “Tôi có một ít phó mát này!” Rồi cô bé đưa chỗ phó mát của mình cho chú Mèo mun, nó ăn ngon lành. Con Mèo nói, “Cô gái bé bỏng, cô có muốn thoát khỏi đây không?”

“Ôi, chú Mèo đuôi sóc đáng mến,” Natasha nói, “Tôi muốn thoát khỏi đây biết bao! Vì tôi sợ rằng bà Baba Yaga sẽ dùng hàm răng sắt ăn thịt tôi mất.”

“Đó chính xác là những gì bà ta muốn làm đấy,” chú Mèo nói. “Nhưng tôi biết cách giúp cô.”

Đúng lúc đó Baba Yaga bước tới chỗ cửa sổ.

“Cháu vẫn đang dệt đấy à, cháu gái bé bỏng?” Mụ hỏi, “vẫn đang dệt đấy à, cháu gái xinh xắn của dì?”

“Cháu vẫn đang dệt, thưa dì,” Natasha vừa nói vừa vẫn tiếp tục làm việc trong khi chiếc khung cửi điểm đều những tiếng lách cách, lách cách.

Baba Yaga lại ra ngoài.

Chú Mèo mun gầy gò thầm thì với Natasha: “Trên chiếc ghế đẩu có một cái Lược và một cái Khăn xắp ra để tắm cho ngươi. Ngươi phải cầm cả hai rồi chạy trốn trong khi Baba Yaga vẫn đang ở trong nhà tắm. Baba Yaga sẽ dượt đuổi theo. Khi mụ ta làm điều đó ngươi phải quăng chiếc khăn tắm ra phía sau và nó sẽ biến thành một dòng sông rộng lớn. Nó sẽ bắt mụ ta phải tốn chút ít thời gian mới vượt qua. Khi mụ ta qua được sông rồi ngươi phải ném cái lược ra đằng sau. Chiếc Lược sẽ trồi lên một khu rừng rộng lớn đến nỗi mụ ta sẽ mãi mãi không bao giờ đi qua được.”

“Nhưng bà ấy sẽ thấy chiếc khung cửi ngừng kêu,” Natasha nói, “và biết ngay là tôi đã đi mất.”

“Chớ lo, ta sẽ đảm bảo việc đó cho,” chú Mèo mun gầy gò nói.

Con Mèo thế chỗ cô bé trong khung cửi.

Lách cách lách cách, tiếng khung cửi vẫn đều đều reo lên.

Natasha để ý thấy rằng Baba Yaga vẫn còn đang trong nhà tắm nên cô bé liền nhảy ra khỏi ngôi nhà gỗ.

Chú Chó to lớn lao lên để xé xác cô bé ra, nhưng chính lúc định nhảy vào cô thì nó nhận ra cô bé.

“Sao, đây là cô bé đã cho mình thịt và bánh mà,” con Chó nói. “Đi bình an nhé, cô gái bé bỏng,” và nó lại nằm xuống đầu gối lên hai chân trước. Cô bé vuốt ve cái đầu và gãi gãi đôi tai chú Chó.

Khi tới chỗ những chiếc cổng chúng đã nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mở ra mà không phát lên bất cứ tiếng ồn nào bởi chỗ dầu mà cô bé đã rót vào những chiếc bản lề của chúng trước kia.

Rồi – cô bé cắm đầu cắm cổ chạy!

Trong lúc đó chú Mèo mun gầy gò ngồi bên chiếc khung cửi. Lách cách lách cách, chiếc khung cửi cứ đều đều reo lên.

Ngay sau đó Baba Yaga đến bên cửa sổ.

“Cháu vẫn đang dệt đấy à, cháu gái bé bỏng?” Mụ hỏi bằng một giọng the thé, “vẫn đang dệt đấy à, cháu gái xinh xắn của dì?”

“Cháu vẫn đang dệt, thưa dì,” chú Mèo mun gầy gò vừa đáp vừa làm chỉ rối tung lên trong khi chiếc khung cửi vẫn điểm những tiếng lách cách lách cách.

“Đó không phải giọng bữa tối bé bỏng của ta,” Baba Yaga vừa nói vừa nhảy vào trong nhà, răng sắt nghiến kèn kẹt. Trong chiếc khung cửi kia không còn là cô gái bé bỏng nữa mà thay vào đó chỉ là con Mèo đen gầy gò, cứ đang đang quấn rối tung các sợi chỉ vào với nhau!

“Grừ!” Baba Yaga rít lên và túm lấy con mèo. “Tại sao ngươi không cào mù mắt con ranh ấy ra hả?”

Chú mèo cuộn cong đuôi và gập lưng lại. “Trong suốt những năm tháng ta đã phục vụ mụ, mụ chỉ cho ta mỗi nước và còn bắt ta tự tìm bữa tối. Cô bé đó đã cho ta phó mát thật sự đấy.”

Baba Yaga nổi khùng lên. Mụ túm lấy con Mèo và rày xéo nó. Vừa quay sang kẻ hầu vừa nắm chặt cổ áo cô, mụ càu nhàu, “Tại sao ngươi sắp bồn nước lâu vậy hả?”

“Chao ôi!” kẻ đày tớ run rẩy nói, “trong suốt những tháng ngày tôi đã phục tùng bà, ngay cả đến một cái giẻ rách bà cũng chưa bao giờ ban cho tôi nhưng cô bé ấy đã tặng tôi một chiếc khăn tay đẹp đẽ.”

Baba Yaga chửi rủa cô gái và mén mạnh cô ra ngoài sân.

Sau khi phát hiện thấy những cánh cửa đã mở toang tụ ta kêu lênn. “Lũ cổng! Tại sao các ngươi không kêu cọt kẹt lên khi con bé mở các ngươi ra hả?”

“Ôi chao!” những cái cửa nói, “ trong suốt những năm tháng chúng tôi đã phục vụ bà đến cả một giọt dầu bà cũng chẳng bao giờ thèm tưới lên chúng tôi nên khó mà chúng tôi có thể kêu cọt kẹt mãi được. Thế nhưng cô bé ấy đã tra dầu cho chúng tôi nên giờ chúng tôi có thể đung đưa ra trước về sau mà không phát ra một tiếng động nào.”

Baba Yaga đóng sầm lũ cửa lại. Vừa quay ngang quay ngửa mụ vừa chỉ ngón trỏ vào con Chó. “Ngươi!” mụ quát lên, “Tại sao không xé xác nó ra khi nó chạy khỏi ngôi nhà hả?”

“Chà!” con Chó nói, “ trong suốt những năm tháng tôi đã hầu hạ bà, chưa bao giờ bà ném cho tôi thứ gì khác ngoài những mẩu xương cũ rích, vậy mà cô bé ấy đã cho ta thịt và bánh thực sự.”

Baba Yaga vừa lồng lộn khắp quanh sân vừa la mắng, đạp phá tất cả mọi thứ kèm theo tiếng thét inh tai.

Rồi mụ nhảy vào trong chiếc Cối khổng lồ. Sau khi dùng cái Chày khổng lồ nện vào cái Cối để nó chạy nhanh hơn mụ bay lên và nhanh chóng đuổi đến gần chỗ cô bé đang bỏ chạy.

Phía dưới kia, trên mặt đất xa xa, chẳng mấy chốc mụ đã phát hiện ra cô bé đang chạy qua những hàng cây, vấp ngã và hoảng sợ ngoái lại phía sau.

“Ngươi sẽ không thoát khỏi tay ta đâu!” Baba Yaga nở một nụ cười ghê sợ và lái chiếc Cối bay của mình thẳng xuống nhằm về hướng cô bé.

Natasha đang chạy nhanh hơn cô bé từng trước kia. Chẳng mấy chốc cô đã có thể nghe thấy tiếng chiếc cối của Baba Yaga đang nảy trên mặt đất đằng sau mình. Liều mạng, cô nhớ ra những lời con mèo mun dặn liền quăng chiếc Khăn tắm ra đằng sau trên mặt đất. Cái khăn mỗi lúc một trải rộng ra và cứ ướt dần, ướt dần rồi chẳng mấy chốc biến thành một con sông sâu, rộng nằm chắn cô bé và mụ phù thuỷ.

Natasha quay lại và tiếp tục chạy. Ôi, sao mà cô bé chạy nhanh đến thế! Khi Baba Yaga đến được bờ sông mụ thét lên ầm ĩ hơn bao giờ hết và ném cái chày xuống đất vì mụ biết rằng mình không thể bay qua một con sông đã bị làm phép. Trong cơn thịnh nộ, mụ bay trở lại ngôi nhà trên đôi chân gà mái. Mụ lấy hết lũ Bò của mình và quẩy chúng ra chỗ dòng sông.

“Uống, uống đi!” mụ quát chúng và lũ Bò đã uống một mạch dòng sông tới giọt nước cuối cùng. Sau đó Baba Yaga nhảy vào trong chiếc cối khổng lồ và băng qua dòng sông cạn để đuổi theo con mồi của mình.

Natasha đã chạy được một đoạn rất xa ở phía trước và thực tế cô bé nghĩ là có lẽ mình cuối cùng đã thoát khỏi Baba Yaga đáng sợ. Nhưng trái tim cô bé thót lại vì khiếp đảm khi nhìn thấy một bóng đen trên không trung lại đang dượt đuổi theo mình.

“Đây là kết cục dành cho mình rồi!” cô bé tuyệt vọng. Rồi đột nhiên cô lại nhớ ra những gì con Mèo đã nói về chiếc Lược.

Natasha ném chiếc Lược về phía sau và nó trở nên to dần to dần, còn những chiếc răng của nó đâm lên thành một khu rừng rậm rạp, rậm rạp tới độ đến ngay cả Baba Yaga cũng không thể tim được đường đi qua. Còn mụ phù thuỷ Baba Yaga, có chân nhiều xương, vừa nghiến rằng vừa gào thét vì giận dữ và thất vọng. Cuối cùng mụ bỏ cuộc đành quay trở lại căn nhà gỗ bé nhỏ trên đôi chân Gà mái của mình.

Cô bé mệt mỏi, rệu rã cuối cùng cũng quay trở về được. Cô bé sợ bước vào nhà và phải trông thấy bà mẹ kế cay nghiệt, vì vậy thay vì vào đó cô đợi bên ngoài.

Khi nhìn thấy cha đi ngang qua cô vội ôm chầm lấy ông.

“Con đã ở đâu vậy?” cha cô kêu lên. “Mà, sao mặt mũi con đỏ thế này?”

Mụ mẹ kế mặt vàng ệch ra khi trông thấy cô bé, mắt mụ đỏ bừng lên còn hai hàm rằng nghiến vào nhau cho đến khi chúng vỡ tan ra.

Tuy nhiên Natasha không hề sợ hãi mà cô tới bên cha, trèo vào lòng ông rồi kể mọi chuyện đúng như nó đã xảy ra. Khi ông lão hiểu rằng mụ mẹ kế đã sai con gái mình đi để cho mụ phù thuỷ Baba Yaga ăn thịt ông tức giận đến nỗi tống cổ mụ ra khỏi nhà không bao giờ để mụ trở lại.

Từ đó trở đi, ông lại tự mình hết lòng chăm chút cô con gái yêu quý, không bao giờ để cho một người lạ nào xen vào giữa họ. Trên chiếc bàn lại chất đống đầy bánh mì với mứt, cha cùng con gái lại thường chơi trò ú oà, đi đi lại lại đằng sau chiếc ấm đun trà và hai người sống bên nhau hạnh phúc suốt từ đó.



Đăng nhận xét

0 Nhận xét