Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Nhiệm vụ bất khả thi của bác thợ rèn

Ngày xưa, những người làm chảy kim loại rồi biến chúng thành những chiếc móng ngựa và các dụng cụ để săn bắn cũng như làm nông được gọi là những thợ rèn.

Xưa kia, đã cách đây lâu lắm rồi, xa xăm trên một đất nước gọi là Uganđa có một bác thợ rèn tên là Walukaga. Walukaga là người thợ rèn giỏi nhất trong vùng nên ngày nào cũng có một đám đông người thường tập trung tại lò rèn của bác chỉ để xem bác làm việc.

Một sáng sớm nọ, khi bác Walukaga đang bắt đầu công việc thì có một chiếu chỉ chuyển đến từ cung vua.

“Đức Vua chiếu rằng ngươi phải đến trình diện ngay. Ngài có việc giao cho ngươi,” tờ chiếu chỉ phán.

Walukaga rất phấn khởi. Sau khi mặc vội chiếc áo choàng trắng đẹp nhất lên người bác rảo bước ngay tới cung vua, vừa đi ông vừa phân trần về những gì vua muốn bác làm. Bác đi ngang qua chỗ rất nhiều bạn vẫn đang bận làm những công việc sáng sớm trên con đường bụi bặm và hét lên sung sướng với tất cả họ, “Vua cho người mời tôi đến đấy! Ngài có việc muốn tôi làm! Hãy chúc tôi may mắn đi!”

Bác Walukaga tới cung điện và được dắt vào một căn phòng cạnh cổng, bác đã đợi ở đó một lúc cho đến khi nhà vua sẵn sàng tiếp đón. Sau đó bác thợ rèn được đưa vào sân phía trong. Tại đây nhà vua đang ngự trên một chiếc ghế đẩu được đục bằng chỉ một khoanh gỗ thân cây.

Bác thợ rèn khẽ cúi dạt mình xuống sát tận mặt đất chào vua. Khi bác đứng lên nhà vua nói, “Ta đã cho mời nhà ngươi, thợ rèn khéo tay nhất trên vương quốc vì ta có một công việc rất hệ trọng dành cho ngươi.” Nhà vua vỗ tay và một vài người hầu xuất hiện đem theo đầy những mảnh sắt kỳ lạ, họ đặt nó dưới chân nhà vua.

“Ngươi hãy nhận lấy chỗ kim loại này và biến nó thành một người đàn ông,” nhà vua ra lệnh. “Không chỉ là một bức tượng mà là một người sắt còn sống có thể đi lại, nói chuyện được và biết suy nghĩ mà phải là người có các mạch máu nữa đấy.”

Walukaga kinh ngạc. Bác để ý nhìn mặt nhà vua xem liệu có phải lẽ nào ngài đang nói đùa không nhưng đôi mắt đen nhánh của nhà vua cho thấy rằng ngài hoàn toàn nghiêm túc. Mọi người trong vương quốc đều biết rằng nhà vua có quyền quyết định sự sống và cái chết đối với các thần dân của ngài và nếu bất cứ ai không thực hiện được mệnh lệnh của ông thì ông sẽ xử tử ngay tức khắc.

“Vâng, thưa bệ hạ,” một lần nữa Walukaga lại vừa cúi đầu vừa đáp lại. Các kẻ hầu của vua giúp bác thợ rèn mang chỗ sắt đó tới lò rèn còn Walukaga chậm rãi đi theo họ, đôi mắt bác cúi gằm xuống đất, chắc chắn không thể đáp lại được những lời chúc mừng của bạn bè trong thị trấn, những người đã muốn biết có chuyện gì bất ổn xảy ra nữa rồi. Cái ngày cuối cùng họ đến thăm bác và khi thông báo với họ nhà vua hạ lệnh thì họ trở nên quá im lặng. Vì thế bác Walukaga tội nghiệp bắt đầu nghĩ rằng cuộc đời mình đã được định đoạt. Suốt ngày đêm bác ngồi đó hai tay chống đầu suy nghĩ, muốn biết cách tìm ra lời giải cho vấn đề của mình. Tất nhiên một số người đã đưa ra những gợi ý. Bác ấy không thể làm ra một cái vỏ bằng sắt hình người và thuyết phục một ai đó mặc vào rồi nói chuyện và đi lại đúng không? Bác ấy nên chạy trốn đến một đất nước xa xôi nơi mà chẳng ai biết bác cả để bắt đầu lại cuộc sống? Ai đó lại còn gợi ý bác trả tiền cho đầu bếp trong cung để cho thuốc độc vào thức ăn của vua vì bản thân bác một vài ngày tới chắc chắn sẽ chết trừ khi nhà vua kia chết trước.

Tội nghiệp bác Walukaga! Chẳng có lời gợi ý nào trong số đó thực hiện được hết. Bác đâm ra ốm yếu và gầy gò vì tài nào ăn ngủ được và bắt đầu vừa một mình đi lang thang dưới rừng cây vừa nói thật to những ý nghĩ của mình khi bác đang cố nghĩ ra một phương kế để tự cứu thân. Một buổi tối, khi đi qua một vạt rừng vắng vẻ chợt bác nghe thấy tiếng hát lạ.

Sau khi tiến lại gần hơn để xem bác nhận ra một người bạn cũ từ thủa thiếu thời của mình, người đó nay chao ôi đã bị điên và sống một mình trong một vùng đất hoang ngoài thị trấn này.

“Chào cậu Walukaga,” người đàn ông bị điên kêu lên, ông ta không gặp khó khăn gì trong việc nhớ lại bác thợ rèn mặc dù trí óc của ông ta thường lộn xộn về các thứ khác.

“Cậu thật tốt bụng khi đến đây thăm mình. Lại, ngồi xuống đây và ăn tối cùng mình nào.”

Người đàn ông bị điên đó vô hại còn Walukaga không có việc gì khác để làm nên bác ngồi lên một tảng đá cạnh người đàn ông đó. Họ cùng nhau ăn những trái dâu chín và một ít mật ong mà người bạn cũ của bác đã lấy được từ những con ong hoang dã. Đột nhiên bác Walukaga nhận thấy rằng đây là thứ thức ăn đầu tiên mà mình đã ăn trong vài ngày qua và cảm thấy khoẻ hơn vì thế ông quyết định chiều lòng người bạn cũ của mình và kể lại cho bạn mình nghe câu chuyện về yêu cầu của nhà vua. Làm bác ngạc nhiên, người bạn chí cốt kia vẫn ngồi im lặng và lắng nghe đến hết mà không ngắt lời.

“Phải rồi,” bác Walukaga kết luận, “đó là chuyện của mình, và nếu có thể nói cho mình biết mình phải làm gì thì cậu sẽ là một người bạn tốt hơn ai hết, vì họ không thể giúp mình mà.”

“Mình biết cậu phải làm gì rồi,” người bạn khốn khổ kia gần như nói ngay lập tức. “Hãy đi tới chỗ nhà vua và bảo với ông ấy rằng để làm được kiểu người mà ông ấy yêu cầu thì cậu phải có những loại chất liệu rất đặc biệt. Cậu sẽ cần một loại than và một loại nước thật đặc biệt. Bảo ông ta bắt tất cả thần dân của mình cạo trọc đầu đi rồi mang chỗ tóc của họ đốt thành than và khi cậu thu được một nghìn gánh than như thế thì lúc đó chỗ than mới đủ. Rồi hãy bảo với nhà vua rằng cậu cần phải có một trăm bình nước lấy từ nước mắt thần dân của ngài, vì chỉ thứ nước đó mới có thể dùng để giữ cho ngọn lửa của cậu luôn cháy đều ở nhiệt độ như ý được.”

Sau khi người đàn ông điên kia nói điều này ra ông cười gần như nắc nẻ một hồi. Bác thợ rèn cố gắng cám ơn ông ta vì lời khuyên tốt trong vô vọng rồi sau đó vội vã đi vào cung vua thay vì để trễ giờ.

Bác thợ rèn khẽ cúi mình trước nhà vua rồi giải thích những gì bác cần phải có trước khi có thể bắt tay vào làm người sắt kia. Nhà vua hoàn toàn tán thành. Sáng hôm sau ông ban chiếu lệnh của mình tới tất cả thần dân, bắt tất cả mọi người phải cạo đầu rồi giao tóc cho lâu đài để đốt lấy than cũng như phải ứa nước mắt vào trong những bình đựng nước.

Mọi người làm hết khả năng của mình, dù lấy làm lạ là tại sao lại phải tuân theo yêu cầu kỳ cục này nhưng mọi người không dám không vâng lời vị hoàng đế uy quyền của họ, tất cả mọi người đều cạo trọc đầu và khóc hết sức để có thể làm đầy các bình đựng nước. Nhưng dù họ đã cố gắng đến mức có thể cũng không tài nào kiếm được hơn hai bình nước mắt hay thậm chí là một gánh than.

Khi những thành quả này được mang đến cho nhà vua, ngài thở dài: “Than ôi! Ta mới hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ chúng ta có thể kiếm được tất cả chỗ than và nước mà Walukaga cần cả. Hãy triệu ông ta đến đây mau.”

Walukaga tiến lại gần nhà vua với đôi chân đang run lên lẩy bẩy. Khi ngước nhìn lên bác cảm thấy bớt căng thẳng vì thấy một nụ cười trên khuôn mặt vua. “Walukaga này,” nhà vua nói. “Ngươi đã yêu cầu thứ không thể có được. Giờ ta đã hiểu rằng thần dân của ta không bao giờ có thể mọc đủ tóc để làm ra một nghìn gánh than hay có đủ những giọt nước mắt để làm đầy một trăm bình đựng nước cả. Do đó ta sẽ huỷ bỏ nhiệm vụ cho ngươi.”

“Thưa Đức Vua,” bác thợ rèn đáp lại. “Thần thật lòng đội ơn ngài vì ngài đã yêu cầu thứ việc quá sức của thần. Thần không bao giờ có thể làm được một người đàn ông còn sống bằng sắt được, dù đã cố hết sức rồi ạ.”

Sau đó tất cả mọi người cùng bật cười và hiểu rõ được bác Walukaga đã thoát khỏi thế bí thật thông minh, sau đó nhà vua cho phép bác được trở về nhà và tiếp tục công việc ở xưởng rèn. Nhưng bác Walukaga không bao giờ quên rằng đó là nhờ lời khuyên của bạn mình, người đã cứu mạng bác và bác không bao giờ để cho người bạn tội nghiệp đó phải đói khát đến tận những ngày cuối đời nữa.



Đăng nhận xét

0 Nhận xét