Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Mùi cơn mưa

Một cơn gió lạnh vần vũ giữa đêm Tháng Ba ở Dallas khi bác sĩ tiến vào phòng bệnh nhỏ của gia đình Diana Blessing. Hãy còn chếnh choáng sau ca phẫu thuật, chồng Diana nắm chặt tay cô khi cả hai cùng gắng gượng đối mặt với những tin tức mới. Cái chiều ngày 10 tháng 3 năm 1991 đó, những biến chứng, đã buộc sản phụ Diana, mới mang thai chỉ 24 tuần tuổi, phải đón cô con gái Danae Lu Blessing sớm hơn dự kiến.

Với chiều dài hơn 30 cm và trọng lượng hơn 700 gram, họ đã biết được rằng cô bé sinh non nguy hiểm. Thế nhưng, những lời nói nhẹ nhàng của bác sĩ lại giống những nhát dao cứa vào tâm can. “Tôi nghĩ cô bé sẽ không qua khỏi đâu,” ông nói, hết sức dịu dàng có thể. “Khả năng để cô bé sống sót chỉ là 10% thôi mà ngay cả khi, nếu có cơ hội mong manh nào đó giành lại được sự sống thì tương lai của cô bé sẽ rất bất hạnh. David và Diana, chết lặng đi vì không dám tin, lắng nghe vị bác sĩ miêu tả những sự thật phũ phàng mà Danae chắc chắn sẽ phải đối mặt nếu cô bé sống sót. Cô bé sẽ không bao gờ đi được, không bao giờ nói được, gần như sẽ bị mù và chắc chắn dễ gặp các tình trạng bệnh lý thê thảm khác từ bại não đến thiểu năng trí tuệ hoàn toàn và liên tục. “Không! Không!” là tất cả những gì Diana có thể thốt lên. Cô và David cùng với cậu con trai Dustin 5 tuổi của họ từ lâu đã mong ước đến cái ngày họ được chào đón một cô con gái đến với gia đình bốn người của mình. Giờ thì, chỉ trong khoảng vài tiếng, giấc mơ ấy đã trôi xa.

Trong suốt quãng thời gian ảm đạm buổi sáng khi sự sống của Danae ngàn cân treo sợi tóc, Diana lúc tỉnh lúc mơ, mỗi lúc thêm quả tuyết rằng con gái bé bỏng của họ sẽ sống và sống để trở thành một cô bé mạnh khỏe, vui vẻ. Nhưng David, hoàn toàn tỉnh táo và lắng nghe tường tận những nỗi tàn khốc mà con gái họ phải gánh chịu thêm cho dù có cơ hội sống sót để rời khỏi bệnh viện. Thế nhưng, David, hoàn toàn tỉnh táo và sau khi lắng nghe chi tiết về những hậu quả thảm khốc mà con gái họ phải gánh chịu thêm dù có khả năng sống sót rời bệnh viện, sức khỏe sẽ không tiến triển nhiều hơn, anh hiểu rằng mình chắc chắn sẽ phải đối diện với vợ. David bước vào và bảo vợ rằng họ cần bàn bạc đến việc lo chuyện hậu sự cho cô bé. Diana nhớ lại, “Tôi cảm thấy tệ thay cho anh vì anh ấy đang làm mọi thứ, cố cho tôi hiểu những gì đang diễn ra nhưng tôi hoàn toàn không lắng nghe, không thể lắng nghe được. Tôi bảo, “Không, điều đó sẽ không xảy ra, không đời nào! Em không bận tâm đến những lời bác sĩ nói đâu. Danae sẽ không rời bỏ chúng ta mà! Rồi một ngày, con bé sẽ hoàn toàn khỏe lại và sẽ về nhà cùng chúng ta!”

Như thể thuận theo lời phán định của mẹ Diana, Danae giành giật lấy sự sống từng giờ một, với sự trợ giúp của mọi thiết bị tế và sự kỳ công mà cơ thể cỏn con của cô bé có thể chịu đựng được. Nhưng sau những ngày đầu tiên trôi qua ấy, một nỗi lo âu khắc khoải khác lại ùa đến với David và Danae. Bởi hệ thần kinh chậmphát triển của cô bé về cơ bản còn nót nớt nên những cái ôm hôn, vuốt ve nhẹ nhất chỉ làm sự khó ở của cô bé tăng thêm, vì thế thậm chí họ còn không thể ấp vào lồng ngực, nâng niu hài nhi bé bỏng của mình để thể hiện sức mạnh của tình yêu. Tất cả họ có thể làm, trong khi Danae tự mình vật lộn dưới ánh sáng tử ngoại trong một mớ hỗn độn các đường sống và dây dợ, là nguyện cầu Chúa sẽ luôn ở bên độ trì cho cô con gái bé bỏng quý báu của họ. Chưa hề có một khoảnh khắc nào sức khỏe của Danae đột nhiên trở nên tiến triển hơn.

Nhưng nhiều tuần trôi qua, cô bé trọng lượng và sức khỏe của cô bé dần được cải thiện một chút. Cuối cùng, Danae bước sang 2 tháng tuổi, bố mẹ lần đầu tiên đã có thể ôm bé trong vòng tay. Dù vậy, hai tháng sau, các bác sĩ vẫn tiếp tục đưa ra cảnh báo nhẹ nhàng nhưng dứt khoát rằng khả năng sống sót của cô bé, rất ít có kiểu cuộc sống như bình thường, gần như là con số không. Danae được ra viện trở về nhà, hệt như người mẹ đã tiên đoán.

Đến nay, sau 5 năm, Danae trở thành một cô bé nhỏ xinh nhưng hiếu động với cặp mắt xám long lanh và một niềm say mê không nguôi dành cho cuộc sống. Cô bé không cho thấy, chẳng chút nào, biểu hiện của thiểu năng trí tuệ và suy nhược cơ thể. Đơn giản, cô bé là thứ quan trọng nhất mà một bé gái có thể và còn hơn thế nhưng cái kết của câu chuyện này không hề có hậu.

Một buổi chiều mùa hè oi ả năm 1996 gần nhà cô bé ở thành phố Irving, bang Texas, Danae đang ngồi trong lòng mẹ trên khán đài không mui che của một sân bóng chày địa phương, nơi đội bóng của anh trai cô bé, Dustin, đang tập luyện. Như mọi khi, Danae đang luôn mồm chuyện trò cùng mẹ và với vài người lớn khác ngồi cạnh thì đột nhiên trở nên im lặng. Vừa quàng tay quanh ngực mẹ, Danae vừa hỏi, “Mẹ có nghe thấy mùi đó không?” Sau khi hít hà không khí và phát hiện ra có một cơn bão sắp tới, Diana trả lời, “Có, mẹ nghe như mùi cơn mưa.” Danae khép mắt và hỏi lại, “Mẹ có nghe thấy mùi đó không?” Một lần nữa, mẹ cô bé đáp, “Có chứ, mẹ nghĩ là chúng ta sắp bị ướt, mẹ nghe như mùi cơn mưa.” Vẫn đắm chìm trong khoảnh khắc đó, Danae lắc đầu, đôi bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào bả vai mảnh khảnh của mẹ và dõng dạc nói, “Không phải, nghe như mùi của Ngài. Nghe như mùi Chúa khi mẹ tựa đầu vào ngực Ngài.” Lệ rơi nhòa đôi mắt Diana khi Danae sau đó vui vẻ nhảy xuống chơi đùa với những đứa trẻ khác.


Trước khi mưa kéo đến, những lời nói của con gái cô củng cố thêm những gì Diana và toàn bộ thành viên trong đại gia đình nhà Blessing đã dự liệu, ít nhất, trong trái tim của họ, ngay từ đầu. Suốt những đêm ngày trong quãng thời gian hai tháng đầu tiên của cuộc đời cô bé, khi thần kinh của cô bé quá nhạy cảm không để ai có thể chạm vào, Chúa đã ấp Danae trên ngực Ngài và đó chính là mùi thương yêu của Ngài mà cô bé vẫn còn sâu sắc khắc ghi.

(Câu chuyện có thật)
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét