Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Vụ mùa thuộc về điền chủ

Có một ngôi làng tên Kusumpur gần thành phố Patliputra. Ở đó, có một đôi vợ chồng nông dân tên Shankar và Maya. Họ có một ít đất làm nông đủ để sinh sống.

Không có công cụ tưới tiêu. Làm nông, mọi dân làng đều trăm sự nhờ giời. Hằng năm, họ đợi đến mùa mưa dù họ đã chuẩn bị mọi thứ khác từ trước.

Ông Shankar có hai con bò để cày ruộng. Cũng giống các dân làng khác, ông Shankar đợi tới mùa mưa. Mưa về đúng lúc rất quan trọng đối với các nông dân trong làng. Một bận, ngay trước khi mùa mưa đến, một trong hai con bò bị chết. Cày ruộng bằng một bò thật khó khăn. Ông Shankar cố hết sức đi vay mượn để mua thêm bò khác nhưng bất thành.

Chẳng bao lâu sau mùa mưa tới. Tất cả các nông dân đều bắt đầu cày ruộng. Tuy nhiên, ông Shankar chỉ nhốt mình quanh bốn bức tường nhà. Ông rất buồn phiền.

Khi thấy vậy, vợ ông bảo, "Sao mình phải buồn kia chứ? Chúng ta còn một con bò và tôi sẽ làm phần việc của con bò kia. Cứ thế, chúng ta sẽ cày được ruộng thôi. Cứ ngồi rồi ở nhà ra đấy phỏng ích gì."

Thế nhưng, ông Shankar không đồng tình với lời đề xuất của vợ. Bà Maya tiếp tục thuyết phục ông nhưng vô ích. Cuối cùng, bà ra đồng chỉ với một con bò. Khi ông Shankar thấy vợ sẽ đi ra đồng, ông đi theo. Khi tới nơi, bà Maya cày ruộng với con bà và bắt đầy kéo cày. Người ta bàn tán về cách vợ chồng này đang cày ruộng. Tuy vậy, chẳng có ai hiểu được sự bất lực của họ và chẳng hề ai tới giúp.


Trong lúc đó, nhà vua xứ Patliputra, Sheeshpal tình cờ vi hành ngang qua đó. Nhà vua hào phóng và thường cải trang vi hành để nắm được hoàn cảnh sống các thần dân của mình. Khi trông thấy một ông lão đang dùng một người phụ nữ thế chỗ con bò, ngài lấy làm ngạc nhiên. Ngài tới bên ông và nói, "Ôi, ông lão ới! Ông đang làm gì vậy? Dùng phụ nữ cày ruộng là tội ác đấy. Dừng lại đi và giải phóng cho bà ấy."

Ông Shankar nói, "Coi bộ ông như vua hay thần linh vậy. Ông chắc chắn không hiểu gì về làm nông cả. Cần hành động đúng lúc. Để có bò cần có thời gian mà tôi thì không thể đợi lâu được. Nếu thực sự thương cảm phụ nữ, ông có thể làm thế họ." Điều đó giống như một thách thức với nhà vua. Ngài suy nghĩ một lát rồi tự ngỏ ý được làm giúp bà lão. Đó là một công việc không hề dễ dàng. Nhà vua bắt đầu mồ hôi vã ra như tắm. Không lâu sau bò được mang tới và nhà mua được giải thoát khỏi công việc lao tâm tốn sức.

Ông Shankar cày ruộng rất giỏi và gieo hạt bo bo. Vài tuần sau, khi hạt nảy mầm, ông thấy còn một ít đất để trống. Đó là phần được nhà vua cày. Ông Shankar dùng xẻng xới lên. Thật bất ngờ, ông nhìn thấy ở đó có những viên ngọc. Ông lượm lên và mang về nhà.

Khi trông thấy ngọc, bà Maya nhảy lên vui sướng. Cả hai ông bà đều suy nghĩ rất kỹ về chỗ ngọc được tìm thấy trên ruộng. Họ kết luận rằng chỗ ngọc này chỉ được tìm thấy trên phần đất được cày bởi người lạ kia. Điều đó có nghĩa là người lạ ấy là chủ nhân của chỗ ngọc. Họ quyết định giao lại chỗ ngọc cho người lại đó, người chủ hợp pháp. Vậy nên, họ tìm kiếm ông và nhận ra người đó chính là vua xứ Patliputra, Sheeshpal, người nổi tiếng hào phóng.

Ngày hôm sau, ông Shankar tới cung điện và giao lại lại túi ngọc cho nhà vua. Ông nói, "Thưa bệ hạ! Nếu biết những giọt mồ hôi của người thật quý giá thì thần đã không nhờ người cày hết đám ruộng đó ạ." Ông Shankar kể lại toàn bộ sự việc tình cờ xảy ra từ việc mất đi một con bò tới việc tìm thấy chỗ ngọc trên cánh đồng. Rồi ông yêu cầu nhà vua, "Xin người hãy giữ lại chỗ ngọc là thành quả của công việc vất vả của người này ạ." Khi chứng kiến sự khiêm tốn của ông nông dân, nhà vua nói, "Không, ta không thể giữ chúng được. Vụ mùa phải thuộc về điền chủ và từ giờ trở đi, đừng để vợ ông cày ruộng nữa đấy." 

Họ sống hạnh phúc mãi từ đó.

Nguồn:kidsgen.com 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét