Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Janet và Thomalyn

Giống như tất cả các thiếu nữ và các chàng trai khác, Janet lớn lên mà không hay biết rằng cô không bao giờ được bước chân vào khu rừng ở Carterhaugh. Các tiên nữ sống trong khu rừng này nổi tiếng là gây ra điều kỳ lạ và có hại cho những người vào đó. Nhưng cha của Janet, vị bá tước, là chủ sở hữu mảnh đất nơi có khu rừng kia vậy nên, “Sao mình lại không đến đấy nếu mình muốn nhỉ?” cô nghĩ.


Thế là một hôm cô quàng chiếc áo choàng vào, rời khỏi lâu đài màu xám của mình đi về phía khu rừng Carterhaugh. Khi cô bước chân vào những hàng cây, mũi cô ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng và cô đã đi theo mùi hương quyến rũ ấy tới một khoảng rừng thưa bao quanh đó bởi những bụi hoa hồng. Sau khi hái một cành, chỉ có một bông hoa nở to, cô đưa bông hoa đó lên mặt mình và mùi thơm nồng nàn của nó gần như làm cô ngây ngất. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt cô.

“Vậy là cô thích những bông hoa hồng,” một con yêu tinh cao lớn nói. “Những bông hoa đó không thuộc về cô.”

Janet giật mình nói, “Ông là ai vậy?” Sau khi bình tĩnh lại cô ngước lên và nói, “Gia đình tôi là chủ mảnh đất ở Carterhaugh này và một ngày nào đó tôi cũng sẽ vậy. Tôi hoàn toàn có quyền hái một bông hoa hồng nếu tôi muốn. Còn ông, cho tôi hỏi, ông là ai vậy?”

“Ta tên là Thomalyn,” tên yêu tinh nói. “Ta canh gác khu rừng này cho Bà Chúa Tiên. Đây không phải là nơi an toàn đối với một thiếu nữ như cô đâu.”

“Tôi có thể xoay xở được mà,” Janet vừa nói vừa nhìn trừng trừng tên yêu tinh. “Dù vậy, nếu ông biết rất rõ về khu rừng này và nếu tôi muốn khám phá nó, thì tại sao ông lại không làm người dẫn đường của tôi đi nhỉ?”

Tên yêu tinh sửng sốt một chút rồi nó cười nói. “Tại sao không nhỉ?”

Thế là Thomalyn chỉ cho Janet xem những điều kỳ thú bên trong những rừng cây bulô và rừng thông - những bông hoa anh túc màu da cam to như bàn tay người, những bông hoa chuông phủ đầy nền rừng như một tấm thảm. Ngày hôm sau Janet trở lại Caterhaugh và mọi ngày sau đó cũng vậy. Cô dành toàn bộ thời gian cho cuộc chuyện trò và những chuyến thám hiểm khu rừng vui vẻ với Thomalyn.

Một hôm, tên yêu tinh này trở nên tái nhợt đi và trầm tư.

“Ông có chuyện gì vậy?” Janet, giờ đã yêu mến tên yêu tinh hơn rồi, hỏi. “Có phải ông bận tâm rằng ông là yêu tinh còn tôi là người không? Vì hiểu điều này, nên tôi chẳng để ý chuyện đó chút nào cả đâu!”

“Cô gái à, tất nhiên cô sẽ nói vậy mà. Điều tôi luôn lo lắng còn khủng khiếp hơn nhiều.”

“Là gì vậy?”

Thomalyn ngồi lên một tảng đá và ra hiệu cho Janet làm theo như vậy. “Đến lúc cô biết sự thật rồi,” anh nói. “Ta sinh ra cũng là con người giống cô, thực ra khi chỉ mới lớn hơn một cậu bé một chút, tôi đã trở thành một kỵ sĩ. Một vài năm trước, khi đang đi săn ở chính những khu rừng này thì một cơn gió ru ngủ đã làm ta mất tự chủ và ta đã ngã khỏi ngựa. Bà Chúa Tiên đang đợi sẵn để bắt ta làm người hầu của bà ấy. Từ đó trở đi, hàng ngày ta phải canh gác khu rừng ở Caterhaugh này và ban đêm phải trở lại vương quốc thần tiên của bà ta. Nhưng dù là một cuộc sống bị kìm kẹp trong một trạng thái bị phù phép đáng ghét sẽ còn tốt hơn những gì tôi khám phá ra sáng nay.”

“Đó là gì vậy?” Janet hỏi.

“Đó là cứ bảy năm một lần, vào Đêm Lễ Thánh Samhein, các tiên nữ tiến hành một nghi lễ đặc biệt cho phép họ giữ vững những quyền năng của mình cho tiếp bảy năm sắp tới. Họ diễu hành vào khu rừng này và kết thúc ở Miles Cross, tại đó họ hiến tế một người cho các thần linh. Ôi chao nàng ơi, ta chính là vật tế lễ tiếp theo đấy!”

“Hôm nay là ngày 31 tháng 10,” Janet thầm thì, “và đêm nay là Đêm Lễ Thánh Samhein!”

“Phải, và đó là năm thứ bảy,” Thomalyn nói. “Ta e rằng giờ chúng ta phải nói lời tạm biệt.”

“Không, không thể vậy được!” Janet nhảy lên, “Nhất định phải có cách để hoá giải bùa chú đó!”

Thomalyn ngập ngừng. “Đó là cách duy nhất,” Thomalyn chậm rãi nói, “nhưng thật khó khăn và đầy nguy hiểm, mà tôi dám chắc rằng chẳng hơn gì đâu.”

“Nhưng chàng nên! Chàng phải nói với ta mọi chuyện!”

Thomalyn nói với một tiếng thở dài. “Nếu nàng cứ nhất nhất. Có một cơ hội đấy và nó chỉ xảy ra khi đoàn diễu hành đó tiến tới chỗ vòng tròn đá ở Miles Cross, nơi buổi tế lễ sẽ được tiến hành. Chỉ khi đó, trong một khoảng thời gian ngắn thì quyền năng của Bà Chúa Tiên mới bị yếu đi. Nếu muốn cứu sống ta, thì đêm nay nàng phải trốn đằng sau một cái cây ở Miles Cross và đợi đoàn diễu hành đi qua. Hãy bỏ qua con ngựa đầu tiên - đó sẽ là một con ngựa đen được chính Bà Chúa Tiên cưỡi - sau đó bỏ qua tiếp một con màu nâu. Nhưng hãy chạy tới con ngựa tiếp theo, một con ngựa màu trắng ngà rồi kéo người cưỡi ngựa xuống. Ta sẽ chính là người đó và khi ta ngã nàng phải giữ lấy ta thật chặt. Dù có bất kỳ chuyện khủng khiếp nào xảy ra tiếp theo nàng vẫn phải ôm ta thật chặt. Tuy nhiên, chuyện này sẽ thực sự khó thực hiện được, Janet yêu quý ạ, vì để phá vỡ cái ôm chặt của nàng Bà Chúa Tiên chắc chắn sẽ biến ta hết từ mãnh thú lại thành những con vật đáng ghê sợ trong vòng tay nàng. Nhưng nếu nàng vẫn có thể ôm chặt ta mà không buông ra thì sau đó sẽ chẳng có điều tai hại nào xảy ra với nàng cả và ta sẽ trở lại thành người vĩnh viễn. Nếu nàng làm được điều đó, khi bùa chú đó đã bị phá vỡ, hãy bọc ta bằng chiếc áo choàng màu lục của nàng và hãy che giấu ta thật kín.” Anh thôi thở dài một lát và nói. “Nàng à, chỉ có cách này thôi.”

Họ từ biệt nhau trong lo âu. Đêm đó, trong một không gian tĩnh mịch và tối tăm kỳ lạ, Janet tìm đường tới Miles Cross và tại đó cô náu mình sau một cây sồi to. Ngay trước khi đến mười hai giờ đêm, cô nghe thấy tiếng những chiếc dây cương leng keng, cô nhận ra rằng các tiên nữ đang trên đường diễu hành. Từ phía sau thân cây cô chờ con ngựa đen đầu tiên đi qua, con ngựa được Bà Chúa Tiên uy nghi cưỡi trên lưng và tiếp đó là một con màu nâu. Cô nhanh chân chạy tới con ngựa màu trắng ngà kéo người cưỡi ngựa xuống.

Sấm rền vang khắp trời nhưng những vì sao vẫn rực sáng như ban ngày. Sự rối loạn bao trùm giữa các tiên nữ. Bà Chúa Tiên chĩa ngón tay trỏ về phía người cưỡi ngựa bị ngã và gào lên: “Thomalyn!”

Đúng lúc đó, trong vòng tay của Janet, Thomalyn biến thành một con gấu khổng lồ đang gầm gữ cô và đang sủi bọt mép. Janet quay đầu khỏi khơi thở nóng bức, bỏng rát của nó nhưng vẫn dốc hết sức ôm chặt nó. Một lát sau, con gấu biến thành một con thằn lằn vảy cá, trơn và có nọc độc, cái lưỡi đỏ của nó cứ búng bẩy khắp mặt cô. Rồi sau đó con thằn lằn lại biến thành một con rắn lạnh cứng, nhớt nhát đầy mình. Thứ nhớt màu xanh lam đó thấm xuống mái tóc và lưng của Janet khi con rắn đó quấn quanh người cô, xiết chặt và làm cô nghẹt thở. Rồi ngay tức khắc, con rắn này lại biến thành một cục than nóng đỏ rực. Dù đôi cánh tay và bàn tay của Janet đang bỏng rực lên nhưng không hiểu làm sao cô vẫn giữ chặt được.

Rồi... mọi chuyện đã kết thúc. Trong vòng tay cô, Thomalyn đã chính là mình, hoàn toàn là con người. Sau khi choáng váng bởi sự cứu giúp và vui sướng, Janet nhớ bọc anh lại bằng chiếc áo choàng màu lục của mình. Bà Chúa Tiên vươn cao hết cỡ và vô cùng giận dữ. “Một cái chết đau đớn sẽ khiến cô ta không còn tồn tại nữa!” Bà Chúa Tiên vừa kêu lên vừa chỉ tay vào Janet, “vì cô ta đã lấy đi chàng kỵ sĩ đẹp nhất trong tất cả thần dân của ta. Nếu ta biết những gì ta sẽ được chứng kiến đêm nay, thì ta đã lôi hai con mắt của hắn ra và thay vào đó hai cái nút gỗ để hắn không nhìn thấy gì cả!”

Nhưng cả Janet và Thomalyn đều không còn sợ Bà Chúa Tiên đó nữa. Hai người biết rằng họ đã thoát khỏi quyền năng của bà ta. Vì thế, Thomalyn và Janet cùng trở lại nhà của nàng ở cung điện xám, nơi chẳng lâu sau họ nên vợ thành chồng trong một lễ cưới linh đình và cả hai sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi.

Truyện cổ Scotland

Đăng nhận xét

0 Nhận xét