Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Lincoln cứu chim non

Một ngày xuân, có bốn chàng trai cưỡi ngựa men theo một con đường làng. Họ là những luật sư và đang trên đường tới thị trấn gần đó để dự một buổi xử án.

Vì trước đó trời đã đổ mưa nên mặt đất rất mềm. Nước từ trên những tán cây rỏ xuống tí tách, thảm cỏ ướt át.

Bốn luật sư cưỡi ngựa, người nọ tiếp sau người kia, vì lối đi hẹp và hai bên đường lầy lội bùn. Họ đi rất chậm rãi, nói chuyện, cười đùa rất vui vẻ.

Khi đang đi ngang qua một lùm cây nhỏ, bỗng họ nghe thấy một tiếng chim vỗ cánh rất lớn phía bên trên đầu và một tiếng chiêm chiếp yếu ớt trong đám cỏ bên vệ đường.

"Có chuyện gì ở đấy thế nhỉ?" luật sư đi đầu, tên Speed hỏi. "Ôi dào, đó chẳng qua là vài con két già ấy mà!" luật sư đi thứ hai, tên Hardin nói. "Cơn bão đã hất hai con non ra khỏi tổ. Chúng còn quá non nớt nên không thể bay được và chim mẹ đang hết sức để mắt đến chúng đấy."

"Thật đáng thương! Chúng sẽ chết trên đám cỏ ấy mất," luật sư đi thứ ba, tên tôi quên mất rồi, nói.

"Ôi, dào! Chúng chỉ là những con chim thôi mà,," Hardin nói. "Sao chúng ta phải lo lắng kia chứ?"

"Phải đấy, lo lắng là cớ sao làm sao?" Speed nói.

Ba người đàn ông, khi đi ngang qua, đã ghé nhìn xuống và trông thấy ba con chim bé bỏng đang run rẩy trên đám cỏ lạnh lẽo, ướt át. Họ nhìn thấy chim mẹ đang bay lòng vòng khắp nơi và cất tiếng gọi chim bố.

Họ tiếp tục thắng cương ngựa, cười nói vui vẻ như trước. Vài phút sau họ đã hoàn toàn quên chuyện về những chú chim kia.

Tuy nhiên, còn vị luật sư đi thứ tư, tên là Abraham Lincoln, đã dừng lại. Ông xuống ngựa và nhẹ nhàng đặt từng chú chim bé bỏng vào lòng bàn tay ấm áp, to rộng của mình.

Tuy trông chúng dường như không có vẻ sợ hãi nhưng chúng kêu lên một cách êm ái, như thể chúng biết mình đã được an toàn. 

"Không sao đâu, các anh bạn nhỏ ạ," Lincoln nói. "Ta sẽ đặt các chú mày vào chiếc tổ ấm cúng của chính mình."

Thế rồi, ông ngước lên tìm chiếc tổ nơi chúng đã rơi xuống từ đó. Chiếc tổ cao, cao hơn mức ông có thể với tới được.

Nhưng Lincoln có thể trèo. Lúc còn nhỏ ông rất hay trèo cây. Ông nhẹ nhàng đặt từng con, từng con một vào chiếc tổ bé xinh, ấm cúng của chúng. Trong đó còn hai con chim con nữa, chúng không bị rơi ra ngoài. Tất cả cùng âu yếm lấy nhau và rất vui sướng.

Không lâu sau, ba chàng luật sư đã cười ngựa đi trước dừng lại tại một dòng suối để cho ngựa uống nước.

"Lincoln đâu rồi nhỉ?" một người hỏi.

Tất cả lấy làm ngạc nhiên khi nhận thấy rằng ông đã không đi cùng họ.

"Các cậu còn nhớ mấy con chim đó không?" Speed nói. "Chắc chắn cậu ta đã dừng lại để chăm sóc chúng."

Vài phút sau, Lincoln bắt kịp họ. Giày của ông dính đầy bùn, áo ông rạch toạc vì trèo lên cái cây đầy gai kia.

"Chào cậu, Abraham!" Hardin nói. "Cậu đã ở đâu vậy?"

"Mình dừng lại ít phút để trả lũ chim đó về cho mẹ chúng," ông đáp.

"Thế đấy, chúng tớ lúc nào cũng nghĩ cậu là một anh hùng," Speed nói. "Giờ thì chúng tớ mới hiểu được điều đó."

Thế rồi cả ba chàng trai cùng cười hể hả. Họ cho rằng thật ngốc nghếch khi một người đàn ông khoẻ mạnh lại tôn công tốn sức lo lắng cho mấy con chim con vô tích sự.

"Thưa các quý ông," Lincoln nói. "Đêm nay tôi sẽ không thể yên giấc nếu cứ để những con chim non yếu ớt ấy chết trơ trọi trên đám cỏ ướt kia."

Abraham Lincoln sau đó trở  thành một luật sư và một lãnh tụ chính trị rất nổi tiếng. Ông còn trở thành một trong những vị tồng thống vĩ đại nhất của nước Mỹ nữa.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét