Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Xem trọng nỗi vất vả

Một sinh viên ưu tú đi xin vào làm vị trí quản lý ở một công ty lớn. Anh vượt qua vòng phỏng vấn đầu tiên, giám đốc là người thực hiện vòng phỏng vấn cuối cùng, đưa ra quyết định cuối cùng. Từ đơn xin việc, vị giám đốc nhận thấy thành tích học tập của chàng trai trẻ này quả thực xuất sắc, suốt từ cấp hai cho đến tận khi trở thành nghiên cứu sinh. Không một năm nào cậu không đạt thành tích.


Vị giám độc hỏi, "Ở trường cậu có giành được học bổng nào không?" Chàng trai trẻ trả lời, "Không ạ."

Vị giám độc hỏi, "Bố cậu là người trả học phí cho cậu à?" Chàng trai đáp, "Bố đôi đã qua đời khi tôi mới 1 tuổi, mẹ mới là người trả học phí cho tôi."

Vị giám đốc hỏi, "Mẹ cậu làm việc ở đâu?" Chàng trai trả lời, "Mẹ tôi làm thợ giặt đồ."

Vị giám đốc yêu cầu chàng trai cho xem bàn tay. Chàng trai chìa đôi bàn tay mịn màng và hoàn mĩ ra.

Vị giám đốc hỏi, "Cậu đã bao giờ từng giúp mẹ giặt đồ chưa?" Chàng trai trẻ trả lời, "Chưa bao giờ ạ, mẹ luốn muốn tôi phải học tập và đọc nhiều sách. Hơn nữa, mẹ có thể giặt đồ nhanh hơn tôi."

Vị giám đốc nói, "Tôi có một yêu cầu. Hôm nay, sau khi về nhà, hãy đi rửa sạch đôi tay của mẹ cậu rồi sáng mai lại đây gặp tôi."

Chàng trai cảm thấy cơ hội để có được công việc ấy là rất cao. Sau khi về nhà, cậu vui vẻ xin phép mẹ để mình rửa tay cho bà. Mẹ cậu thấy lạ, vui vẻ nhưng với cảm giác lẫn lộn, bà chìa đôi tay ra cho cậu con trai. Chàng trai chậm rãi rửa đôi tay mẹ. Cậu rơi lệ khi làm việc này. Đó là lần đầu tiên cậu nhận ra đôi tay mẹ thật nhăn nheo, có rất nhiều vết thâm tím trên tay mẹ. Một vài vết đau đến mức mẹ cậu rùng mình khi chúng được rửa bằng nước.

Đây là lần đầu tiên chàng trai nhận ra đấy là đôi bàn tay dùng giặt quần áo hàng ngày để nuôi cậu ăn học. Những vết thâm tím trên đôi tay mẹ là cái giá mẹ cậu phải trả để cho cậu được đi học, cho thành tích xuất sắc và tương lai của cậu. Sau khi rửa xong tay cho mẹ, chàng trai lặng lẽ giặt hết chỗ quần áo còn lại giúp mẹ. Đêm đó, mẹ và con trai trò chuyện rất lâu. Sáng hôm sau, chàng trai tới văn phòng của vị giám đốc.

Vị giám đốc để ý thấy những giọt lệ trong mắt của chàng trai, hỏi: "Cậu có thể nói tôi nghe ngày hôm qua cậu đã làm gì và học được những gì không?" Chàng trai trả lời, "Tôi đã rửa tay cho mẹ và còn giặt xong hết những quần áo còn lại."

Vị giám đốc hỏi, "Làm ơn nói tôi nghe cảm xúc của cậu." Chàng trai nói, "Thứ nhất, Giờ, tôi biết được thế nào là xem trọng. Không có mẹ tôi sẽ không thể có thành công như hôm nay. Thứ hai, Nhờ cùng làm và giúp đỡ mẹ, cuối cùng tôi mới nhận ra để hoàn thành được một công việc nào đó khó khăn và vất vả đến nhường nào. Thứ ba, Tôi đã đánh giá đúng được tầm quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình."

Vị giám đốc nói, "Đó cũng chính là những gì tôi đang tìm kiếm ở người sẽ đảm nhiệm công việc quản lý của tôi. Tôi muốn tuyển một người biết xem trọng sự giúp đỡ của người khác, một người thấu hiểu những nỗi vất vả của người khác khi để làm được việc gì đó và một người không đặt tiền bạc là mục tiêu duy nhất của cuộc đời. Cậu được nhận!" Sau này, chàng trai làm việc rất chăm chỉ và nhận được sự kính trọng từ cấp dưới. Mọi nhân viên đều làm việc siêng năng và gắn kết thành một đội. Năng suất hoạt động của công ty đạt được nhiều tiến bộ.

Bài học: Con người ta nếu không thấu hiểu hoặc nếm trải gian khó mà những người thân phải chịu đựng để mang lại an nhàn cho mình, thì người đó sẽ chẳng bao giờ xem trọng nó. Điều quan trọng nhất là hãy nếm trải gian khổ để biết cách coi trọng nỗi vất vả đằng sau mọi sự an nhàn ta được hưởng từ người khác.

Nguồn: moralstories.org
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

1 Nhận xét
* Đừng gửi tin rác ở đây. Mọi bình luận đều được Quản trị viên kiểm duyệt.