Lời người dịch: Đây là một câu chuyện ngắn gọn, đơn giản nhưng chứa đựng một thông điệp rất rõ ràng. Câu chuyện nằm trong sách đạo đức giảng dạy tại các trường phổ thông ở nước Nga.
Một ông lão và đứa cháu trai đang men theo một con đường mòn trong rừng. Hôm ấy là một ngày trời nóng nực, cả hai ông cháu cùng rất khát nước. Sau vài phút họ gặp một con suối đầy nước ngọt, mát đang chảy róc rách hiền hòa. Họ gục xuống và uống no nê.
“Cảm ơn dòng suối nhé,” ông lão nói.
Cậu bé bật cười .
“Ông nói ‘cảm ơn’ với dòng suối để làm gì ?” cậu hỏi ông mình. “Đấy là thứ vô tri mà. Nó không nghe được ông nói đâu. Khi ông nói ‘cảm ơn’ nó cũng chẳng hiểu đâu, ông ạ.”
“Đúng thế,” người ông tán thành. “Và nếu là một con Sói uống nước nó cũng sẽ chẳng nói ‘cảm ơn’ đâu. Nhưng, chúng ta không phải lũ sói, chúng ta là con người mà. Con có biết tại sao người ta lại nói ‘cảm ơn’ không? Nào, hãy nghĩ xem, những từ ấy dành cho những ai ?”
Cậu bé mải mê nghĩ. Cậu có rất nhiều thời gian, vì họ vẫn còn cả một quãng đường dài phải vượt qua…
Tác giả: V. Sukhomlinsky
Đăng nhận xét
0 Nhận xét