Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Sự lựa chọn của số phận

Ngày xửa ngày xưa, có một cung điện nguy nga tráng lệ ở giữa thành phố Baghbad. Cung điện được bao banh bởi những cây ăn quả. Âm nhạc vang lên tạo nên bầu không khí du dương ở chốn đây. Cung điện hấp dẫn tới mức ai trông thấy nó cũng phải khen đẹp. Ở Baghdad không có tòa nhà nào đẹp và nguy nga dường nó.

Một hôm, có một người nghèo tình cờ đi qua cung điện. Ông lấy làm ngạc nhiên khi trông thấy vẻ đẹp của nó. Ông nghĩ, “Cung điện này nhìn bên ngoài rất đẹp chắc hẳn bên trong con hấp dẫn hơn nữa. Nhưng, làm cách nào mình có thể ngắm được bên trong cung điện này nhỉ?” Ông ăn mặc tuênh toàng bởi vậy lưỡng lự không dám vào.  Đúng lúc đó, ông thấy một số người đang đi vào bên trong. Ông nghĩ, “Sao mình không vào trong cùng đám người kia nhỉ?” Ông quyết định đi vào với ý nghĩa rằng sẽ chẳng có ai phát hiện ra ông trong đám đông kia. Và thế là ông chạy tới nhập vào đám người. Trước cửa cung, ông thấy người chủ chào đón các vị khách và hỏi họ, “Hy vọng mọi người không gặp bất cừ khó khăn gì để đến được đây chứ?” Mọi người đều cảm ơn ông vì đã cùng hợp tác làm ăn và tỏ thái độ biết ơn ông. Sau đó, ông dẫn họ tới thính phòng và trao đổi với họ rất nhiều vấn đề liên quan đến công việc làm ăn.

Ông lão nghèo không đi đến trước mặt người chủ. Ông nép sau một cây cột. Ông nghe họ nói chuyện và đi đến kết luận rằng ông chủ này rất giàu có.


Một vài phút sau, ông lão nghèo đi tham quan các nơi khác của cung điện. Ông sửng sốt khi thấy lũ chó còn được ăn bằng đĩa vàng. Khi người ta cho ăn thịt sống, chúng không thèm đả động đến. Chúng hướng về phía ông lão nghèo như thể nó đang mời ông ăn chỗ thịt đó. Ông lão nghèo ăn ngon lành chỗ thịt đó và nghĩ, “Mình có nên lấy cái đĩa vàng này không.” Ông nghĩ tiếp, “Nếu lấy cái đĩa này, mình có thể bắt đầu kinh doanh và sẽ trở nên giàu có.” Nhưng ông sợ lũ chó sẽ cắn nếu lấy cái đĩa đi. Ông liếc nhìn lũ chó và chỉ thấy sự tử tế và mối thương cảm trong chúng. Ông lấy chiếc đĩa như mong đợi, lũ chó vẫn im lặng.

Ông rón rén bước ra ngoài mà không bị phát hiện. Sau khi ra được bên ngoài, ông nghĩ, “Giờ mình không nên sống ở Baghdad. Sống ở đây sẽ rất nguy hiểm. Mình sẽ tới sống ở một thành phố nhỏ và bắt đầu làm ăn ở đó.”

Thế là, ông định cư ở một thành phố khác, bắt đầu làm ăn buôn bán và chẳng ,ấy chốc phát giàu. Những ngày gian khó của ông đã kết thúc. Ông chưa bao giờ nghĩ sẽ kiếm được nhiều tiền và trở nên giàu có. Một lần ông nghĩ, “Dù đã giàu có nhưng mình vẫn còn đang nợ ông chủ cung điện kia. Nhất định mình phải trả lại.” Vì thế ông chất rất nhiều của cải giá trị lên lưng lạc đà và bắt đầu tới Baghdad. Sau khi tới đó, ông tiến thẳng tới chỗ ông chủ cung điện tráng lệ. Nhưng ông ngạc nhiên khi trông thấy thay vì cung điện đẹp đẽ là những đống đổ nát. Ông tìm kiếm kỹ lưỡng ông chủ cung điện. Một thời gian sau, ông trông thấy một ông lão đang đi vòng quanh tòa nhà đổ nát. Ông vội đến bên ông lão và nói, “Trước kia nó là một cung điện tráng lệ. Ông có thể cho tôi biết vài điều về cung điện và ông chủ của nó không?” Ông lão nói, “Phải, ông nói đúng. Nhưng tòa nhà đẹp đẽ ấy giờ đã trở thành đống đổ nát rồi. Chẳng ai biết được định mệ rồi sẽ rẽ theo ngã nào.” Ông lão thương gia nói, “Tôi muốn gặp ông chủ cung điện. Tôi phải trả nợ ông ấy. Ông có biết ông ấy và hiện ông ấy đang ở đâu không?”


Ông lão đáp, “Ta chính là chủ của cung điện ấy. Nhưng, nếu có từng cho bất cứ ai đó nợ ta chẳng thể thu về được. Ông đang nói đến món nợ gì thế?”

Lúc này, ông lão thương gia kể hết cho ông nghe những chuyện đã xảy ra từ vài năm trước khi ông trộm chiếc đĩa vàng , ông đã lấy nó thế nào, ông đã bắt đầu công việc kinh doanh ra sao. Ông nói thêm, “Tôi đã kiếm được rất nhiều tiền và lời. Tôi đã mang tới cho ông vài món quà và mong ông nhận nó cho ạ.” Tuy nhiên, ông lão từ chối những món quà đang để dưới đất mà chính lũ chó đã cảm thương mà để mặc cho ông lấy. Thế là, những món quà ấy không thể được đón nhận. Ông lão thương gia nói, “Lý lẽ của ông lạ thật đấy. Chó là của ông, chiếc đĩa vàng cũng là của ông mà.” Nhưng ông lão nói, “Không, ta không phải người ích kỷ. Ta sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ ông đâu.” Nói xong, ông lão bước vào cung điện đổ nát.

Ông lão thương gia cảm thấy rất buồn cho hoàn cảnh đáng thương của ông lão từng rất giàu có. Ông nghĩ, “Ông ấy đã mất đi cơ hội vàng để khởi dựng lại công việc của mình. Quả thật, số phận đã ban cho ông ấy cơ hội và đã gõ cửa nhà ông ấy như từng gõ cửa cuộc sống của bất kỳ ai.”

Nguồn: kidsgen.com

Đăng nhận xét

0 Nhận xét