“Tôi có thể trông thấy đứa bé không?” người phụ nữ mới làm mẹ vui vẻ hỏi.
Sau khi chiếc bọc quấn đứa con nằm gọn trong tay và cô mở tấm vải che ra ngắm nhìn khuôn mặt tí xíu, cô thở dài. Bác sĩ nhanh chóng quay trở lại và nhìn ra ngoài ô cửa sổ cao lớn của bệnh viện. Đứa trẻ được sinh ra mà không có tai.
Thời gian trôi qua cho thấy thính giác của đứa bé này rất hoàn hảo. Chỉ có dung mạo là bị tổn hại. Sau khi chạy từ trường về, cậu bé lao vào lòng mẹ, thở dài vì biết rằng cuộc đời cậu đầy bất hạnh. Cậu thốt ra tấm thảm kịch ở trường. “Một tên, một tên béo phị... gọi con là quái vật.”
Cậu bé lớn lên, được bạn bè yêu mến, vì thế cậu đã trở thành thủ lĩnh của lớp. Cậu được ban cho một món quà, rất giỏi về văn học và âm nhạc. “Nhưng con nên hòa đồng với những người ít tuổi hơn con khác,” mẹ trách cậu nhưng cảm thấy dễ chịu trong lòng. Cha cậu bé đã có một cuộc thảo luận với bác sĩ của gia đình. Không thể làm gì sao? “Tôi tin là tôi có thể ghép tai ngoài cho cậu bé nếu có thể tìm được,” bác sĩ nói.
Thế là lập tức cuộc tìm kiếm người sẽ chấp nhận hiến đôi tai cho cậu bé bắt đầu diễn ra. Hai năm trôi qua. Thế rồi, “Con sẽ vào viện, con trai ạ. Ta và mẹ con đã tìm được người sẽ hiến tặng đôi tai mà con cần. Nhưng đó là bí mật đấy nhé,” người cha nói. Cuộc phẫu thuật hết sức thành công và một con người mới xuất hiện. Những tài năng của cậu nở rộ đến mức thiên tài, các trường phổ thông và đại học thi nhau ăn mừng vì giành được cậu.
Sau đó cậu lập gia đình và phục vụ ngành ngoại giao. “Nhưng con phải biết!” Cậu nài nỉ cha, “Ai đã cho con nhiều đến vậy? Con sẽ chẳng bao giờ bù đắp nổi cho người ấy đâu.” “Ta không cho là ta có thể,” người cha nói, “nhưng thỏa thuận là con không được biết... vẫn chưa mà.” Nhiều năm bí mật sâu kín của họ vẫn được giữ kín nhưng cái ngày đó đã đến... một trong những ngày đau đớn nhất mà một cậu con trai phải chịu đựng. Cậu đứng cùng cha bên cạnh quan tài của mẹ. Cha cậu nhẹ nhàng, rụt rè chìa cánh tay ra và kéo mái tóc dày, màu hung đỏ để lộ ra rằng người mẹ này không hề có đôi tai. “Mẹ con bảo bà ấy vui vì chưa bao giờ để bị cắt tóc,” ông thì thầm nhẹ, “mà chẳng ai bao giờ lại nghĩ rằng Mẹ lại kém xinh cả, đúng không?”
Vẻ đẹp thực sự không phải ở dung nhan thể xác mà ở tấm lòng. Cái quý giá thực sự không phải là những cái mà bạn nhìn thấy được mà là những cái bạn không thể nhìn thấy. Tình yêu thực sự không phải ở những gì đã làm và được biết đến mà là ở những gì đã làm nhưng chưa biết đến.
Đăng nhận xét
0 Nhận xét