Theo bước chân chàng hiệp sĩ tí hon khi chàng chiến đấu chống lại con rồng hung mãnh để cứu vương quốc và lấy được Công chúa.
Xưa kia, thậm chí trước cả thời Vua Arthur, có một chàng thợ rèn chỉ cao vài xentimét. Chàng thấp bé đến nỗi cần phải đứng lên ghế đẩu mới đóng được móng cho những con chiến mã to lớn của các hiệp sĩ. Điều này chỉ gây phiền phức cho chàng chút ít vì mặc dù là bé nhỏ nhưng chàng lại rất dũng cảm. Thực ra là, trong thẳm sâu trái tim, chàng luôn mong ước trở thành một hiệp sĩ và lấy được Công chúa.
Công chúa là con gái duy nhất của Vua và Hoàng Hậu nên không lấy gì làm ngạc nhiên khi chàng thợ rèn tí hon này yêu nàng say đắm, bởi nàng vừa nhân hậu lại vừa xinh đẹp. Thậm chí nàng còn thông minh hơn chàng, nàng có đôi mắt long lanh, mái tóc dài óng ánh tết thành bím. Tuy nhiên, chao ôi, chàng thợ rèn tí hon này chỉ dám ngắm nhìn Công chúa từ xa mà thôi vì rốt cuộc nàng là công chúa còn chàng chỉ là một anh thợ rèn chậm chạp – không hề nói quá.
Một ngày kia, có một con rồng hung mãnh xuất hiện tại vương quốc. Nó phì lừa vào bất kỳ ai bước ngang qua lối đi của nó, giẫm nát những ngôi nhà và thiêu trụi các cánh đồng. Rất nhiều hiệp sĩ đã chiến đấu chống lại con rồng này nhưng những lưới kiếm của họ thậm chí không thể cắt nổi những chiếc vảy dày cứng của nó. Cứ mỗi đêm nó lại bay về ổ của mình trong hang núi có một dòng suối sâu chảy quanh.
Con rồng này bị làm phép và bảo bệ bởi một câu thần chú. Câu thần chú ấy nói thế này:
Muốn giải thần chú
Mang theo ngàn kiếm
Sử dụng điêu luyện.
Muốn tới hang ta
Cần phải băng qua
Cầu không có sẵn.
Muốn đánh bại ta
Phải lấp được đầy
Cốc không lành lặn.
Rất nhiều hiệp sĩ đã xông trận và không ít người đã bị thương khi con rồng mỗi lúc một tiến gần đến lâu đài hơn. Nhà Vua tuyên chỉ ai giết được con rồng này thì sẽ được thưởng nửa vương quốc. Lúc này xuất hiện cả các hiệp sĩ ngoại bang. Họ là những chàng hiệp sĩ dũng mãnh, can đảm và cường tráng nhất mà người ta từng trông thấy. Một nghìn chàng tụ họp lại cùng tấn công con ác thú. Tuy nhiên sải cánh khổng lồ của con rồng ngay lập tức quật ngã 50 chàng hiệp sĩ khỏi ngựa và phì lửa vào những người còn lại. Nó nói:
Chắc hẳn các người cùng suy nghĩ
Ta tới chốn đây để quấy càn
Ngàn trang nam tử, chẳng cần tính
Một người nghìn kiếm, mới phải bàn.
Nhà Vua tuyệt vọng tuyên chỉ ai giải được câu đó của nó và giết chết được con rồng sẽ muốn gì được đó.
Lúc này các thương gia trở nên bận rộn. Bỗng nhiên đao kiếm xuất hiện ở mọi nơi: kiếm to, kiếm nhỏ, kiếm sắc, kiếm cùn..... tuy nhiên phần lớn vẫn là những thanh nhỏ các hiệp sĩ có thể đeo bên mình. Thế nhưng, dù những thanh kiếm nhỏ chỉ to hơn dao găm song kỵ sĩ nào cũng đều rất tự kiêu không muốn mang theo một bao dao găm.
Cũng cần vật liệu để xây nên một cây cầu, tất cả các kiểu loại và hình dạng gỗ, đá cùng dây dợ. Tất nhiên, tất cả nguyên vật liệu này phải dùng ngựa để thồ cũng như các loài vật để kéo nên gây ra một cuộc chạy đua về vũ khí, ngựa, lừa và bò.
Cuối cùng, các lái buôn đồ sứ có một ngày đáng nhớ. Họ bán những chiếc ly pha lê, ly gỗ, những chiếc cốc vại, chén, tách uống cà phê. Để chứa đầy những chiếc ly cốc này, các lái buôn rượu và những cô gái vắt sữa bán rượu vang đỏ, rượu trắng, rượu sâm banh nổ, sữa bò, sữa dê cùng tất cả các loại nước trái cây.
Trong thực tế, vương quốc chưa bao giờ biết đến sự thành công về lợi nhuận đến như vậy. Chẳng còn lại thứ gì giống như một thành kiếm hoặc vật liệu xây dựng hoặc vũ khí để dùng, động vật để kéo. Trên toàn vương quốc cũng không còn lấy một giọt rượu ngoài nước thường.
Những gì còn lại là hàng đống, hàng đống tiền chất núi khắp mọi nơi. Và điều này mang lại lợi ích? Không. Các hiệp sĩ nỗ lực hết sức cùng với tất cả số quân nhu cũng không tài nào thắng nổi con rồng, giờ thì miền đất này rải rắc khắp nơi những đống đổ nát, toàn vương quốc là một đống đổ nát.
Chỉ có trái tim của chàng thợ rèn bé nhỏ vẫn tràn đầy hy vọng cuối cùng chàng sẽ có cơ hội lấy được Công Chúa. Chàng rèn lên một bộ áp giáp và một thanh kiếm bằng những chiếc ly thiếc nhỏ và sắt vụn, chèo lên ngựa phóng tới cung vua. Vừa quỳ gối trước Vua chàng vừa nói, “Thần mong được phong tước hiệp sĩ để có thể giúp bệ hạ xua loài quỷ dữ khỏi vương quốc.”
Không gian im lặng một hồi, sau đó bất cứ ai có mặt tại đó, ngoại trừ công chúa bắt đầu bật cười. Thực ra là, họ cười ngả, cười nghiêng khiến cho đôi tai của chàng thợ rèn bé nhỏ đỏ ửng lên. Vua nói, “Ngươi không xứng với con rồng đó đâu. Để chiến đấu với nó cần có sức mạnh. Ngươi hoàn toàn quá bé nhỏ.”
Chàng thợ rèn rướn hai vai lên. “Tuy bé nhỏ nhưng thần có thể chiến đấu mà.”
Công Chúa lấy làm cảm kích. Rõ ràng với nàng chàng là người tốt và gan dạ. “Thưa cha, vì con, hôm nay hãy phong tước hiệp sĩ cho chàng đi. Cha đã ‘hứa với bất cứ ai dám chắc hạ được con rồng đó mà,’ và dĩ nhiên chàng cũng xứng đáng có một cơ hội.”
Nhà Vua không thể từ chối cô con gái duy nhất của mình. Ngài đứng lên khỏi ngai và phong tước hiệp sĩ cho chàng thợ rèn. Sau đó, để lấy may, Công Chúa tháo bím tóc, kéo một sợi tóc và rồi trao cho chàng hiệp sĩ tí hon. Chàng đặt nó trong một chiếc túi áo phía trên tim mình. “Chúc chàng may mắn, hiệp sĩ dũng cảm,” nàng nói.
Thế là chàng hiệp sĩ tí hon bắt đầu đi tìm con rồng trên lưng ngựa con. Chàng gặp rất nhiều những hiệp sĩ sức đã mòn và bị thương, có một kẻ tốt bụng đã bảo chàng, “Quay về đi. Một người không thể mang được tới 1000 thanh kiếm và cũng chẳng thể vượt qua một cây cầu không ở đó đâu mà nếu cậu đổ đầy được nước chiếc cốc đó rồi thì nó sẽ lại cạn hết. Tất cả chỉ là một trò lừa gạt mà thôi.” Anh ta cho rằng chàng hiệp sĩ tí hon này là kẻ ngốc nghếch nhất.
Hiệp sĩ tí hon đi được nửa ngày thì bắt gặp một vật ở trên đường dưới gốc cây. Đó là một tổ ong. Vì là một người nhân hậu nên chàng nhặt nó lên và đặt trở lại cây. Đột nhiên chàng nghe thấy một tiếng vo vo, bé xíu.
Chúng tôi thấy anh, người nhân hậu
Đừng để chúng tôi lại, xin khẩn cầu
Cứ hiệp sĩ nào khi trông thấy
Đều vung kiếm chém chẳng nương tay
Mang chúng tôi tới chốn nào đấy
Đền đáp công ơn, có một ngày.
“Được thôi,” chàng hiệp sĩ nói và buộc cẩn thận tổ ong vào yên ngựa.
Không lâu sau chàng tìm được con rồng, đúng hơn là nó đã tìm thấy chàng. Nó hạ cánh xuống gần đấy để ngắm kỹ chàng, rồi nói.
Cái đồ chẳng khác gì hạt đậu
Đầu gối của ta, có tới đâu
Quay về và lớn thêm chút nữa
Chiến đấu với mi thế mới vừa.
Nhưng chàng hiệp sỹ dù thế nào vẫn dùng kiếm ra đòn tấn công.
“Oái,” con rồng kêu lên. Hiệp sĩ tí hon lại ra đòn tấn công. Con rồng gầm lên.
Lần này ngươi đã đi quá đà
Ra đòn phía sau, lén đánh ta
Ta sẽ rán ngươi cho biết mùi
Hệt cục thịt nướng, cháy đen thui.
Đột nhiên có tiếng vo vo phát ra từ chiếc ba lô của chàng. Một con ong bay lên tai chàng hiệp sĩ:
Chúng tôi có cách đền đáp chàng
Ném tổ tôi ra, chúng tôi sẽ cứu chàng.
Thế là chàng hiệp sỹ cầm lấy tổ ong, ném nó lên đầu con rồng. Ngay lập tức một nghìn con ong toả ra ngoài mang theo một nghìn chiếc ngòi. Lũ ong dùng những thanh kiếm tí hon của chúng đốt túi bụi con rồng. Đôi mắt rồng sưng phồng lên khiến nó không thể nhìn thấy gì. Nó bay vọt lên không trung trong sự đau đớn và nỗi tức giận rồi lẩn mất vào hang trong núi
Hiệp sĩ cưỡi ngựa đi tiếp. Khi đến được hang ổ của con rồng chàng bắt gặp những vách đá nhô ra từ hẽm núi rộng đến nỗi để xây nên một cây cầu bắc qua phải mất một năm. Chàng ngồi xuống suy tính điều đó trong lúc đó chàng vừa rút trong túi áo ra sợi tóc óng như lụa của Công Chúa.
Tiếng vo vo lại phát ra từ ba lô và một con ong bay ra. Nó hỏi chàng vật đó là gì. Khi chàng bảo cho nó biết xong, nó nói.
Điều này dễ thôi.
Băng qua cây cầu không sẵn có
Có lẽ chỉ bằng sợi tóc nhỏ
Hãy đem lấy nó buộc lưng tôi
Thế rồi tôi cất cánh bay sang
Và buộc vào bên cạnh cái hang.
Con ong đã nói đúng. Hiệp sĩ không thể tin vào vận may của mình cho đến khi chàng đã hoàn toàn vượt qua được một nửa hẽm núi, giữ được thăng bằng như một nghệ sĩ biểu diễn xiếc trên dây. Sợi tóc của Công Chúa dường như có phép thuật vì nó kéo dài suốt cả quãng đường và thậm chí chịu sức nặng của chàng mà nó không đứt.
Chàng băng qua nó và tiến vào hang. Tại đó chàng tìm thấy con rồng ở trong một góc sâu. Nó đang đau đớn vì đôi mắt sưng phồng tịt lại và cái lưỡi hình chạc vương trên đất. Nó kêu xì xì khi chàng tiến đến, vì nó vẫn có thể đánh hơi được chàng.
Ta cảnh báo ngươi đừng vào đây
Ta sẽ giết nếu lại gần đấy
Cứ thích dính líu, thật rồ dại
Vẫn còn câu đố cần hoá giải.
Tuy nhiên chàng hiệp sĩ không hề sợ. Vì bản tính nhân hậu nên lúc này tất cả chàng cảm thấy là lòng thương xót. Chàng muốn giúp con mãnh thú này, lấy nước cho nó uống và làm dịu đôi mắt của nó.
Sau khi trở ra ngoài chàng tụt xuống vách đá tới dòng suối bên dưới. Ở phía dưới có rất nhiều nước nhưng chẳng có gì đựng cả. Rồi, chàng nhìn thấy một chiếc cốc mẻ mà hiệp sĩ nào đó đã ném lại từ phía trên xuống. Chàng cẩn thận nhặt nó lên từ dưới lớp cát, múc đầy chiếc ly và cẩn thận hết sức chèo ngược lên mỏm đá.
Tuy nhiên khi trở lại chỗ con rồng chàng phát hiện ra rằng chiếc cốc không chỉ bị mẻ và còn có một vết nứt mà chàng không để ý thấy. Nước đã chảy hết ra ngoài trong khi chàng trèo lên. Chàng tới gần con rồng và nói, “Ta rất tiếc. Ta đã có ý giúp ngươi, thật sự ta đã làm vậy. Tuy nhiên cốc đã hết sạch nước.”
Chàng ngạc nhiên khi con rồng rướn mình gần lên vui sướng
Cảm ơn, ôi xin cảm ơn
Chàng đã cứu tôi, hiệp sĩ tí hon!
Dẫu rằng là một chiếc cốc mẻ
Những đã đựng đầy sự ấm nồng
Trước kia tôi vốn loài rồng tốt
Chỉ vì tức giận một phù thuỷ
Hắn biến tôi xấu tựa hắn là.
Tôi xin chịu ơn chàng suốt đời
Nhưng hạnh phúc nhất là khi được
Chở chàng về tận tới nhà
Xin thề bảo vệ chàng mãi mãi, không nói dối
Tôi sẽ là đôi cánh của ngài nếu ngài là đôi mắt tôi.
Hiệp sĩ sững người, kinh ngạc và vui sướng. Con rồng hung bạo hoàn toàn không dữ dẵn nữa mà chỉ là vì bị phù phép và giờ những câu đố đã được hoá giải, nó chứng tỏ được mình cũng hiền hậu như người chủ mới của mình.
Điều đầu tiên hiệp sỹ làm là gắn tổ ong vào một mỏm đá cao trên miệng hang. Lũ ong vui sướng. Chúng đã có một mái nhà mới, có chỗ trú ẩn, được che trở và không kém quan trọng, tách biệt, còn dòng suối bên dưới có đủ hoa mọc hai bên để cho chúng làm mật nhiều hơn trước giờ chúng cần.
Sau đó chàng hiệp sỹ cưỡi lên mình rồng, bay về nhà cùng với con ngựa nhỏ đang phi nhanh phía dưới.
Lúc đầu nhà Vua cùng cả vương quốc rất kinh hãi. Tất cả ngoại trừ Công Chúa. Nàng tin tưởng vào chàng hiệp sỹ và chú ý lắng nghe toàn bộ câu chuyện.
Chàng hiệp sỹ tí hon kết hôn công chúa và giành được nửa vương quốc. Con rồng lấy lại được thị lực, giữ đúng lời, trung thành bảo vệ vương quốc.
Thời gian trôi qua, Công chúa và chàng hiệp sỹ tí hon sinh hạ được bảy đứa con, tất cả đều thích cưỡi mình rồng.
Tất nhiên, họ cùng sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi.
Lời và tranh: Carol Moore
Biên dịch: Phạm Huy
Đăng nhận xét
0 Nhận xét