Cách đây lâu lắm rồi, có một cậu bé sống ở thành phố Boston, nước Mỹ tên là Benjamin Franklin.
Vào ngày sinh nhật tròn bảy tuổi, cậu được mẹ tặng cho 7 đồng tiền xu.
Cậu ngắm nhìn những đồng xu vàng, lấp lánh và nói, "Mẹ ơi, con sẽ dùng những đồng xu này làm gì đây ạ?"
Đây là số tiền lần đầu tiên cậu có trong đời.
"Con có thể mua thứ gì nếu con muốn," mẹ cậu nói.
'Và rồi sau đó mẹ sẽ lại cho con nữa chứ ạ?" cậu hỏi.
Mẹ cậu lắc đầu và nói: "Không đâu, Benjamin ạ. Mẹ không thể cho con thêm nữa. Vì thế, con cẩn thận đừng tiêu số tiền này một cách dại dột nhé."
Cậu bé chạy xuống phố. Cậu nghe thấy tiếng những đồng xu kêu xủng xoảng trong túi quần. Cậu thật nhiều tiền!"
Boston giờ là một thành phố rất rộng lớn, nhưng vào lúc đó nó chỉ là một thị trấn nhỏ. Ở đó chưa có nhiều cửa hàng lắm.
Trong khi vừa chạy xuống phố, Benjamin trong đầu vừa mải nghĩ nên mua gì đây. Mua kẹo? Cậu hầu như chưa từng biết đến mùi vị của nó thế nào. Cậu nên mua một thứ đồ chơi đẹp đẽ? Nếu là con trai duy nhất trong gia đình thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi. Tuy nhiên, còn tới mười bốn đứa trẻ khác lớn hơn cậu, dưới cậu còn thêm hai đứa em gái nữa.
Thật một gia đình mới đông đúc làm sao! Cha cậu thì lại nghèo. Tất nhiên, cậu bé này chưa bao giờ được sở hữu một thứ đồ chơi nào của riêng mình cả.
Chưa đi được bao xa thì cậu gặp một cậu bé béo mập hơn, đang thổi còi.
"Ước gì mình có cái còi đó," cậu nói.
Cậu bé kia nhìn cậu và lại thổi còi. Ôi, tiếng của nó mới hay làm sao!
"Mình có vài xu," Benjamin nói. Cậu nắm lấy chúng rồi giơ ra cho cậu bé kia xem. "Cậu sẽ có chúng nếu chịu đổi cho mình cái còi ấy." "Tất cả chỗ đó ư?"
"Ừ, tất cả."
"Được, món hời đấy," cậu bé kia nói rồi trao cho Benjamin cái còi và nhận lấy số tiền.
Cậu nhỏ Benjamin Frannklin rất vui sướng, vì lúc ấy mới chỉ bảy tuổi. Cậu chạy thật nhanh về nhà, vừa chạy vừa thổi còi.
"Xem này, mẹ ơi," cậu nói. "Con đã mua một cái còi."
"Con đã phải trả bao nhiêu?"
"Tất cả số tiền mẹ đã cho con ạ."
"Chao ôi, Benjamin!"
Một trong những người anh bảo cậu cho xem cái còi.
"Ôi, ôi!" anh nói. "Cậu đã trả giá quá hời cho thứ này rồi. Nó chỉ đáng giá một xu thôi và không xứng với cái giá ấy."
"Với số tiền mẹ đã cho, con có thể mua được nửa tá những chiếc còi như thế này," mẹ cậu nói.
Cậu nhỏ đã nhận ra lỗi của mình. Cái còi không còn làm cậu vui vẻ nữa. Cậu quẳng nó xuống nền nhà và bắt đầu khóc.
"Không sao cả, con trai," mẹ cậu nói, một cách rất ân cần. "Con chỉ là một đứa bé còn rất nhỏ mà, vả lại con sẽ học được rất nhiều điều khi lớn hơn. Bài học hôm nay con đã nhận được đó là đừng bao giờ trả giá quá cao cho một cái còi." Tuy Benjamin Frannklin sau này sống rất thọ, nhưng ông không bao giờ quên bài học ấy.
Các bạn nhỏ nên nhớ đến tên tuổi của Benjamin Frannklin. Ông là một nhà tư tưởng vĩ đại, một con người lao động vĩ đại và cùng với Washington, ông giúp nước Mỹ có được tự do.
Đăng nhận xét
0 Nhận xét