Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Đừng dùng tiền để làm nên phẩm giá, đừng bán rẻ phẩm giá vì tiền

Có một ông lão đang bán trứng trên đường. Một người phụ nữ bước xuống xe, tới chỗ ông lão và hỏi, “Ông bán chỗ trứng đó giá bao nhiêu?”


Ông lão đáp: “0,50 đô, thưa phu nhân.”

Người phụ nữ nói, “Tôi trả ông 6 quả 2,5 đô nếu không bán tôi tới mua chỗ khác.”

Ông lão đáp: “Bà cứ mua với giá mình muốn, thưa phu nhân. Có lẽ bà mở hàng cho tôi may mắn lắm đây vì hôm nay tôi không thể bán nổi dù chỉ một quả nào cả mà tôi thì cần phải kiếm sống.”

Người phụ nữ mua được chỗ trứng với giá đó và rời đi trong lòng cảm thấy thắng thế.

Người phụ nữ bước lên chiếc xe thanh lịch và tới một khách sạn trang nhã cùng bạn bè.

Người phụ nữ cùng bạn gọi những đồ ăn mình muốn. Họ ăn một chút và để thừa lại những gì đã gọi.

Thế rồi họ kiểm tra hóa đơn. Tổng giá là 400 đô. Các quý bà trả 500 và yêu cầu chủ nhà hàng giữ tiền thừa lại như tiền boa.

Chuyện này có lẽ xem ra sẽ hết sức bình thường đối với chỉ nhà hàng sang trọng nhưng rất không công bằng với người bán trứng…

Vì sao ta luôn hành động hà khắc khi mua bán với người nghèo? Và, sao ta lại hào phóng với những người không cần đến sự hào phóng của ta?

Đừng dùng tiền để làm nên phẩm giá, đừng bán rẻ phẩm giá vì tiền.
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét