Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Sự nhầm lẫn của ông chủ quán trọ

Khi John Adams trở thành tổng thống còn Thomas Jefferson là phó tổng thống Mỹ, trên thế giới này chưa nơi nào có đường sắt.


Mọi người đi lại không nhiều. Thời đó cũng chưa có những con đường cao tốc rộng rãi, phẳng phiu. Đường xá quanh co khúc khuỷu, gồ ghề và sình lầy.

Nếu đàn ông có việc bắt buộc phải di chuyển từ thành phố này tới thành phố khác, họ thường đi bằng ngựa. Thay vì đóng quần áo vào vali, họ thường mang theo một đôi túi yên. Thay vì ngồi thoải mái trên một toa xe lửa hạng sang, họ lại thích xóc nảy trên những con đường nhớp nháp, sình bùn, phơi mình với nắng mưa, gió máy.

Một ngày nọ, có mấy người đàn ông đang ngồi cạnh cửa ra vào một khách sạn ở Baltimore. Trong khi nhìm ngắm xuống dưới phố, mắt họ chợt gặp một người đàn ông cưỡi ngựa đang đi tới. Ông ta cưỡi ngựa rất thong dong, cả ông lẫn ngựa đều dính dầy bùn.

"Lão nông hủ lậu đến kìa," một trong số những người đàn ông đó vừa cười vừa nói. "Ông ta vừa từ vùng xa xôi hẻo lánh ra thì phải."

"Có vẻ như ông ấy đã phải đi lại rất vất vả," một người khác nói, "Tôi tự hỏi không biết ông ấy sẽ nghỉ trọ qua đêm nay ở đâu đây."

"Ồ, chỗ nào mà chẳng thích hợp với ông ta," chủ nhà nghỉ đáp lại. "Ông ta là một trong những lão quê mùa có thể ngủ được trong đống rơm và ăn cùng lũ ngựa ấy mà."

Vị khách đó nhanh chóng có mặt tại cửa ra vào. Ông ăn mặc rất bình dị, mái tóc màu hung đỏ và khuôn mặt lấm lem bùn, trông như thể một ông lão nhà quê lam lũ vừa từ vùng hẻo lánh đi ra.

"Ngài có phòng cho tôi thuê chứ?" ông ta hỏi chủ nhà nghỉ.

Lúc này ông chủ nhà nghỉ lấy làm rất hãnh diện vì đang có trong tay một nhà nghỉ hạng nhất và ông sợ rằng những khách trọ của mình sẽ không thích vị khách trông khó ưa như thế. Thế là ông đáp: "Không, thưa ông. Các phòng đều chật cứng rồi. Chỉ còn một chỗ duy nhất tôi có thể cho ông ở đó là nhà kho."

"Thế sao," người khách lạ đó đáp, "Vậy thì tôi sẽ qua xem những người ở quán trọ Planters' Tavern ở góc phố bên kia có thể giúp được gì cho tôi không vậy," và ông quẩy ngựa đi.

Khoảng một tiếng sau, có một quý ông ăn mặc đẹp đẽ sang trọng bước vào nhà nghỉ này và nói, "Tôi muốn gặp Ngài Jefferson."

"Ngài Jefferson!" chủ nhà nghỉ nói.

"Đúng thế, ngài Thomas Jefferson, phó tổng thống của nước Mỹ."

"Ông ấy không ở đây."

"Ồ, không thể thế. Tôi đã gặp ngài khi ngài đánh ngựa vào thị trấn này và ngài nói rằng ngài có ý định sẽ dừng chân nghỉ tại nhà khách này mà. Có lẽ ngài ấy ở đây cũng được chừng một tiếng rồi ấy chứ."

"Ngài ấy không ở đây mà. Người duy nhất hôm nay đến đây thuê trọ chỉ là một lão nông quê mùa cục mịch, toàn thân lấm lem bùn đến mức không thể nhận ra nổi màu chiếc áo khoác của ông ấy nữa kia. Tôi bảo ông ấy quành qua nhà trọ Planters rồi."

"Có phải tốc ông ấy màu hung đỏ và ông ấy cưỡi một con ngựa xám không?"

"Đúng rồi và ông ấy còn rất cao nữa."

"Đó chính là Ngài Jefferson đấy," quý ông này nói.

"Ngài Jefferson ư!" chủ nhà nghỉ reo lên. "Đó là phó tổng thống sao? Này, Dick! hãy nhóm lò sưởi trong căn phòng tốt nhất ấy. Sally, hãy dùng tất cả những đồ hảo hạng nhất vào. Ôi, tôi thật mù mắt khi đuổi Ngài Jefferson đi! Ông ấy sẽ có tất cả các phòng trong nhà nghỉ này và cả các nữa hầu phòng nữa. Tôi sẽ qua quán Planters mời ngài trở lại."

Thế là ông ta tới nhà nghỉ kia, nơi ông gặp ngài phó tổng thống đang ngồi chuyện trò cùng vài người bạn tại phòng khách.

"Thưa ngài Jefferson," ông nói, "Tôi đến đây để mong ngài tha thứ. Chân tay ngài lấm lem đầy bùn đến mức tôi cứ nghĩ ngài là một lão nông dân nào đấy. Nếu ngài đồng ý quay lại nhà nghỉ của tôi, ngài sẽ được nghỉ trong căn phòng tốt nhất ở đấy - vâng, thậm chí tất cả phòng nếu ngài muốn. Ngài sẽ trở lại chứ ạ?"

"Không," Ngài Jefferson đáp. "Nông dân thì cũng tốt như ai và ở đâu mà không có phòng cho nông dân thì ở đó cũng sẽ không có phòng cho tôi ở đâu."

Đăng nhận xét

0 Nhận xét