Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Vua Ếch

Ngày xửa ngày xưa, khi điều ước vẫn còn giúp ích được cho con người, có một nhà vua có ba cô con gái, cô nào cũng xinh đẹp cả, riêng cô út là đẹp đến nỗi ngay chính cả mặt trời, dù đã trông thấy cô rất nhiều lần nhưng hễ mỗi khi tỏa ánh nắng lên khuôn mặt cô đều kinh ngạc. Gần lâu đài của nhà vua có một khu rừng âm u rộng lớn, dưới gốc Cây Đoan già trong đó là một cái giếng phun nước. Vào những ngày nắng ấm cô công chúa út thường ra khỏi cung vào rừng và ngồi trên thành chiếc giếng phun nước mát lạnh này. Khi buồn cô mang theo một quả cầu vàng, tung nó lên cao rồi hứng lấy, quả cầu này chính là thứ đồ chơi yêu thích của cô.

Thế rồi, tình cờ một bận nọ quả cầu vàng không rơi vào lòng bàn tay bé nhỏ của cô đang giơ lên để đỡ lấy nữa mà nó rơi xuống đất phía xa và lăn thẳng xuống giếng phun nước. Cô công chúa dõi mắt theo nhưng nó đã biến mất mà cái giếng lại sâu, sâu đến nỗi không thể nhìn thấy đáy. Lúc này cô bắt đầu khóc, mỗi lúc khóc một to hơn, dường như không ai có thể dỗ dành được. Và, trong khi cứ than khóc như thế thì bỗng có tiếng ai đó nói với cô, “Điều gì khiến nàng đau khổ thế, thưa Công chúa? Cô khóc nhiều tới mức đến đá cũng phải động lòng đấy.”

Cô công chúa nhìn quanh về phía nơi giọng nói này vang lên và cô trông thấy một con ếch đang nhô cái đầu to xù, xấu xí lên khỏi mặt nước, “A, người làm bắt toé nước già, là bác đấy à,” cô nói. “Cháu đang khóc vì quả cầu vàng của cháu đã bị lăn xuống cái giếng này mất rồi ạ.” “Nín đi, đừng khóc nữa,” con ếch đáp lại, “Ta có thể giúp nàng nhưng nàng sẽ đáp lại ta thế nào nếu ta lấy lại được thứ đồ chơi của nàng?” “Bác ếch kính mến, bác sẽ có bất cứ thứ gì mình muốn,” cô nói. “Quần áo, ngọc trai, châu báu và thậm chí cả chiếc vương miện cháu đang đội ạ.” Con ếch trả lời, “Ta chẳng mảy may đến quần áo, ngọc ngà châu báu của nàng mà cũng chẳng quan tâm đến cái vương miện ấy, chỉ cần nàng yêu quý ta và kết bạn với ta, để ta làm bạn cùng chơi của nàng, để ta ngồi cạnh nàng bên chiếc bàn xinh xắn của nàng, ăn hết đĩa thức ăn bằng vàng, uống no nê cốc nước bé nhỏ của nàng và ngủ trên chiếc giường xinh xinh của nàng - nếu nàng hứa với tôi điều này tôi sẽ lặn xuống dưới đó lấy lại cho nàng quả cầu vàng.”

“Ồ được,” cô nói. “Tôi xin hứa làm tất cả những điều bác muốn, miễn là bác bằng lòng lấy lại giúp cháu quả cầu vàng.” Tuy nhiên trong bụng nàng nghĩ, “Con ếch ngốc nghếch này nói thế nào ấy chứ. Tất cả nó có thể làm là ngồi dưới nước cùng với các con ếch khác và kêu ộp ộp mà thôi. Nó không thể làm bạn với bất kỳ con người nào cả.”

Nhưng con ếch đó ngay khi nhận được lời hứa liền ngụp đầu xuống rồi một lát sau nó từ từ ngoi lên miệng ngậm theo quả cầu vàng và quăng nó lên trên thảm cỏ. Cô công chúa rất vui sướng khi một lần nữa lại nhìn thấy thứ đồ chơi đẹp đẽ của mình, cô liền nhặt lên và cầm nó chạy đi mất. “Đợi, đợi đã,” con ếch nói. “Hãy bế tôi đi cùng nào nào. Tôi không thể chạy nhanh bằng nàng được.” Tuy nhiên cứ gào lên ộp ộp với theo nàng ta, to hết sức có thể phỏng ích gì. Cô công chúa không hề nghe thấy tiếng nó mà chạy về cung, nhanh chóng quên mất chú ếch tội nghiệp này, con vật buộc phải nhảy trở lại chiếc giếng của mình.

Ngày hôm sau, khi cô vừa mới ngồi vào bên chiếc bàn cùng với nhà vua cùng tất cả các triều thần khác và đang định thưởng thức thức ăn trong chiếc đĩa vàng xinh xắn của mình thì có thứ gì đó đang bò lên bậc thang bằng đá cẩm thạch, phát ra tiếng lách tách, lách tách và sau khi đã lên được bậc trên cùng nó vừa gõ cửa vừa gọi, “Công chúa, công chúa út ơi, mở cửa cho tôi vào với. ”Công chúa út chạy ra xem ai đang ở ngoài nhưng sau khi mở cánh cửa ra cô thấy con ếch kia đang ngồi trước mặt. Sau đó cô vội đóng sầm cánh cửa ngay lại, ngồi xuống tiếp tục bữa ăn nhưng hết sức sợ hãi. Nhà Vua nhận thấy rõ rằng tim nàng đang đập dữ dội liền hỏi, “Con gái, con đang lo sợ điều gì vậy? Có lẽ có một tên khổng lồ đang muốn bắt con đi đang ở ngoài đó phải không?” “Dạ không ạ,” cô đáp lại. “Đó không phải là người khổng lồ mà là một con ếch ghê tởm ạ.”

“Một con ếch thì muốn gì ở con?” ‘Dạ, thưa cha, hôm qua khi con đang ngồi vui đùa trên thành giếng trong rừng thì quả cầu vàng của con lăn xuống cái giếng đó. Và, vì con đã khóc quá nhiều nên con ếch đó đã lấy nó lại giùm con và bởi nó cứ khăng khăng đòi mãi nên con đã hứa là sẽ kết bạn với nó nhưng con chưa bao giờ nghĩ rằng nó có thể ra khỏi chỗ giếng nước của mình. Và bây giờ nó đang ở ngoài đó, nó muốn vào đây với con ạ.”

Trong lúc ấy nó lại gõ cửa lần thứ hai và gọi, “Công chúa, công chúa út ơi, mở cửa cho tôi vào với nào, nàng còn nhớ những gì đã nói với tôi ngày hôm qua bên chiếc giếng phun nước trong mát chứ. Công chúa, công chúa út à, mở cửa cho tôi vào đi nào.”

Sau đó nhà vua nói, “Những gì con đã hứa thì con phải thực hiện. Ra mở cửa cho nó vào đi.” Công chúa ra mở cửa và con ếch nhảy vào bám theo cô, từng bước một, tới chỗ của nàng. Nó ngồi lên đó và nói, “Bế tôi lên cạnh nàng đi.” Công chúa chần chừ, cho đến khi cuối cùng nhà Vua yêu cầu cô làm việc đó. Sau khi con ếch đã ở trên chiếc ghế tựa nó lại muốn ngồi lên trên bàn và lúc đã ở trên đó nó nói, “Giờ, hãy đẩy đĩa thức ăn nhỏ xinh bằng vàng của nàng lại gần tôi để chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức đi.” Công chúa làm theo nhưng rất dễ nhận thấy rằng nàng đã làm một cách miễn cưỡng. Con ếch đánh chén no nê dù về phần công chúa miếng ăn nào cũng làm nàng tắc nghẹn. Cuối cùng nó nói, “Ta đã ăn và thấy thoả mãn, giờ ta mệt rồi, hãy sửa soạn chiếc giường bằng lụa vàng xinh đẹp của nàng rồi bế ta lên đó để cả hai chúng ta cùng ngủ.”

Công chúa bắt đầu khóc, vì cô ghê sợ con cóc lạnh ngắt cô không muốn chạm vào này mà giờ nó lại được ngủ trên chiếc giường bé xinh, sạch đẹp của cô. Tuy vậy nhà vua lại bực bội nói, “Nó là con vật đã giúp con lúc con gặp rắc rối nên sau này con không nên xem thường nó.” Thế là nàng dùng hai ngán tay cắp nó, mang lên gác và đặt vào một góc phòng, nhưng khi nàng vừa nằm lên giường nó liền bò tới bên nàng rồi nói, “Ta mệt rồi, ta cũng muốn ngủ như nàng, hãy nhấc la lên nào nếu không ta sẽ mách cha nàng đấy.” Đến lúc này thì nàng vô cùng tức giận, nàng túm lấy con ếch và lấy hết sức quẳng nó vào tường. “Giờ, chắc ngươi sẽ im mồm được rồi đấy, con ếch đáng ghét,” nàng nói. Thế nhưng, khi rơi xuống đất nó không còn là con ếch nữa mà là một hoàng tử có đôi mắt hiền từ, đẹp đẽ. Lúc này, theo ý nguyện của cha công chúa, chàng trở thành người bạn, người chồng yêu dấu suốt đời của nàng. Sau đó chàng kể với nàng rằng chàng đã bị một mụ phù thủy độc ác yểm bùa mà không ai có thể cứu chàng thoát khỏi cái giếng đó ngoài nàng và ngày mai họ sẽ cùng nhau tới vương quốc của chàng.

Sáng hôm sau, khi mặt trời đánh thức họ dậy, một cỗ xe ngựa với tám con bạch mã trên đầu cắm những chiếc lông đà điểu trắng, yên cương được đóng bằng những sợi xích vàng kéo, tiến lại gần họ, phía sau trên đó là người hầu Henry Trung Thành của nhà vua trẻ này. Henry Trung Thành đã rất đau buồn khi chủ nhân của mình bị biến thành ếch đến nỗi anh đã sai người lấy ba chiếc nẹp sắt kẹp quanh tim mình để nó không bị vỡ ra vì đau khổ. Cỗ xe sẽ đưa nhà vua trẻ này tới vương quốc của chàng. Henry Trung Thành giúp đưa cả hai lên xe rồi tự mình nhảy lên phía sau ngựa mà lòng ngập tràn niềm vui vì hoàng tử đã được giải thoát. Thế rồi khi họ đi được một phần quãng đường chàng hoàng tử nghe thấy một tiếng kêu răng tắc phía sau mình như thể có cái gì đó đã bị vỡ. Vì thế chàng quay đầu lại và nói, “Henry này, cỗ xe đang bị gãy đấy.” “Không, không phải cỗ xe này đâu thưa chủ nhân. Đó là một chiếc nẹp ở tim thần đã được kẹp vào đó trong nỗi đau đớn tột cùng của thần khi chủ nhân bị biến thành ếch và bị kìm nhốt dưới cái giếng đó đấy ạ.” Một lần nữa đang đi lại thấy có tiếng gì đó kêu răng rắc, cứ mỗi lần như vậy hoàng tử lại tưởng cỗ xe đang bị gãy nhưng đó chỉ là do những chiếc nẹp sắt đang nứt ra khỏi trái tim của anh chàng Henry Trung Thành bởi chủ nhận của anh đã dược giải thoát và vì vui sướng.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét