Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Học giả và ông nhà giàu

Có một Học giả trong làng. Ông rất am tường về tất cả Kinh Thánh. Ông am hiểu mọi thứ nhưng ông nghèo. Thậm chí ông còn không có đến nổi một ngôi nhà. Ông cũng kiếm được cái ăn vô cùng khó khăn. Ngay đến quần áo mặc cũng rách nát. 


Vì thế mà, Học giả thường phải đi xin ăn. Ông lần hết nhà này qua nhà nọ để khất thực. "Làm ơn bố thí." Khi nhìn thấy quần áo cũ nát của ông nhiều người nghĩ là ông bị điên. Chính vì vậy, họ thường nói "Đi đi" rồi đóng sầm cửa. Thậm chí, nhiều ngày ông không có thứ gì đút bụng.

Một bận, bằng cách nào đó ông có được quần áo mới. Một người đàn ông giàu có cho Học giả chỗ quần áo đó. Ông mặc bộ quần áo mới đó đi xin ăn như thường lệ. Tại gia đình đầu tiên ông tới, chủ nhà nói, "Mời ngài vào. Mời ngài dùng bữa với chúng tôi." Nói xong, hết sức kính trọng, chủ nhà dắt Học giả vào trong nhà.

Học giả ngồi xuống thưởng thức. Nhiều loại súp, bữa ăn ngon, thức ăn ngon, có cả Kinh Vệ Đà được mang ra tiếp đãi ông.

Sau khi thực hiện nghi lễ cầu nguyện trước tiên, Học giả đã dùng một bữa ăn ngọt bằng tay và bắt đầu vừa cho bộ quần áo mới ăn vừa nói, "Ăn đi, ăn đi!"

Chứng kiến tất cả chuyện này, gia chủ lấy làm ngạc nhiên và không thể hiểu được. Thế nên, họ hỏi, "Quần áo đâu có biết ăn, đúng không ạ? Vậy vì sao, ôi, Học giả kính mến, ông lại cho quần áo ăn ạ?"

Lúc đó Học giả mới trả lời, 'Quả thực vì bộ quần áo mới này mà hôm nay ngài mới cho tôi đồ ăn. Hôm qua, bản thân nó cũng có mặt trong chính ngôi nhà mà ngài đã đuổi tôi đi. Bởi nhờ bộ quần áo này mà tôi đã có được thức ăn nên tôi rất biết ơn chúng. Đó là lý do vì sao tôi cho chúng ăn." Gia chủ thấy có chút hổ thẹn.

Bài học: Chớ có bao giờ trông mặt mà bắt hình dong.

Nguồn: moralstories.org 
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét