Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta

Khi tôi trở về nhà tối đó vợ tôi đã chờ cơm sẵn. Tôi nắm lấy tay vợ và bảo, "Anh có chuyện cần nói với em." Vợ tôi ngồi xuống và lặng lẽ ăn tối. Tôi lại quan sát thấy nỗi đau hiện lên trong mắt em. Đột nhiên tôi không biết phải mở lời thế nào. Nhưng, tôi phải để em biết tôi đang nghĩ gì. Tôi muốn ly hôn. Tôi bình tĩnh đưa ra vấn đề này.


Dường như không lấy làm khó chịu bởi những lời này, thay vào đó em nhẹ nhàng hỏi tôi, "Vì sao?" Tôi lảng tránh trả lời. Điều này khiến em bực mình. Em lia đôi đũa đi và quát vào mặt tôi, "Anh không phải là đàn ông!" Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Em khóc. Tôi biết em muốn hiểu chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tuy nhiên, tôi thật khó đưa ra một câu trả lời thỏa mãn em. Em đã để tuột tôi vào tay Jane. Tôi không còn yêu em nữa. Tôi chỉ thương hại em mà thôi!

Vì dày vò vì biết mình có lỗi lớn, tôi đã thảo ra một tờ đơn ly hôn với tuyên bố rằng em có thể sở hữu ngôi nhà, xe hơi và 30% cổ phần ở công ty tôi. Em thoạt nhìn nó rồi xé tan ra. Người phụ nữ suốt mười năm miệng ấp tay kề với tôi giờ trở thành người dưng. Tôi cảm thấy tiếc cho em vì đã lãng phí thời gian, tiền bạc và sinh lực nhưng tôi không thể rút lại những gì tôi đã nói vì tôi yêu Jane thực sự sâu đậm. Cuối cùng, em khóc òa trước mặt tôi, điều tôi đã dự tính. Với tôi, tiếng khóc của em thực sự là một kiểu giải thoát. Ý nghĩ ly dị đã ám ảnh tôi suốt vài tuần giờ thì trở nên chắc chắn hơn và rõ ràng hơn.

Hôm sau, tôi về nhà rất muộn và thấy em đang ngồi ở bàn viết gì đó. Tôi không ăn tối mà đi ngủ ngay và thiếp đi rất nhanh vì đã rất mệt mỏi sau một ngày có nhiều sự kiện quan trọng với Jane. Khi tỉnh giấc, em vẫn ngồi ở đó, viết viết. Tôi chẳng hề để tâm nên quay  mặt đi và lại ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, em đưa ra điều kiện ly hôn. Em không muốn thứ gì từ tôi mà cần thời hạn một tháng trước khi ly hôn. Em yêu cầu trong một tháng đó, cả hai cố gắng giữ cuộc sống càng như bình thường càng tốt. Lý do em đưa ra điều kiện này dễ hiểu. Con trai chúng tôi sẽ trải qua kỳ thi trong thời gian một tháng và em không muốn hôn nhân đổ vỡ của chúng tôi khiến nó suy sụp.

Tôi sẵn sàng đồng ý với điều này. Nhưng, em còn có chuyện nữa, em yêu cầu tôi lặp lại cách tôi đã bế em ra vào phòng cưới như trong ngày thành hôn của chúng tôi. Em yêu cầu tôi trong quãng thời gian một tháng đó, hàng ngày tôi phải bế em ra ngoài phòng ngủ tới cửa trước mỗi tối. Tôi nghĩ em đang bị điên. Vì chỉ muốn để những ngày cuối cùng bên nhau trở nên dễ chịu, tôi miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu kỳ quặc này của em.

Tôi kể Jane nghe những điều kiện ly hôn của vợ. Em ấy cười phá lên và cho rằng nó thật lố bịch. "Dù có giở chiêu trò gì đi nữa thì chị ta cũng phải đối mặt với việc mất chồng mà thôi," em nói đầy khinh miệt.

Tôi và vợ đã không hề còn quan hệ thể xác từ khi ý định ly hôn của tôi được biểu lộ rõ ràng. Vì thế, trong ngày đầu tiên, khi tôi bế em ra ngoài, cả hai chúng tôi dường như đều lóng ngóng. Con trai chúng tôi hoan hô phía sau chúng tôi, "Bố đang bồng mẹ kìa." Những lời nói của nó khiến tôi cảm thấy nhói đau. Từ phòng ngủ ra phòng khách rồi tới cửa, tôi đã bồng em đi bộ đến hơn 10 mét. Em nhắm mắt lại và khẽ khàng bảo, "Đừng cho con biết về chuyện ly hôn nhé." Tôi gật đầu đồng ý, cảm thấy khó chịu đôi chút. Tôi đặt em xuống ở bên ngoài nhà. Em tới bến đợi xe buýt. Tôi một mình lái xe đến cơ quan.

Sang ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã đóng kịch dễ dàng hơn nhiều. Em ngả vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ chiếc áo bờ lu của em. Tôi nhận ra rằng đã lâu rồi mình không để ý kỹ đến người phụ nữ này. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Trên gương mặt em xuất hiện những nếp nhăn hằn rõ, tóc em đang ngả màu! Hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi phần lớn tuổi thanh xuân của em. Tôi thoáng nghĩ mình đã làm gì với em vậy.

Đến ngày thứ tư, khi tôi nhấc em lên, tôi cảm nhận một sự riêng tư đang trở lại. Đây chính là người phụ nữ đã trao tuổi thanh xuân cho tôi. Qua ngày thứ năm và ngày thứ sáu, tôi nhận ra cảm giác riêng tư ấy lại đang lớn dần. Tôi không cho Jane hay điều này. Năm tháng qua đi, bế em càng dễ dàng hơn. Có lẽ, việc phải làm hàng ngày khiến tôi khỏe mạnh hơn.

Một buổi sáng, em đang chọn đồ để mặc. Dù thử mặc khá ít đồ nhưng em không thể tìm được đồ vừa vặn. Sau đó, em thở dài, "Tất cả quần áo của em giờ đã rộng ra hết rồi." Tôi đột nhiên nhận ra rằng em trở nên gầy gò, đó là lý do vì sao tôi có thể bế em dễ dàng hơn. Điều đó bỗng khiến tôi đau. Em đã giấu nhiều nỗi đau đớn và chua xót trong lòng. Theo tiềm thức, tôi chìa tay ra vuốt mái tóc em.

Đúng lúc đó con trai tôi bước vào và nói, "Bố ơi, đến giờ bế mẹ ra rồi ạ." Với nó, được chứng kiến cảnh bố bế mẹ ra ngoài đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai lại gần hơn rồi ôm chặt lấy nó. Tôi quay mặt đi vì tôi sợ đến phút cuối cùng lại đổi ý. Rồi tôi bế em lên, bước từ phòng ngủ qua phòng khách tới tiền sảnh. Tay em quàng quanh cổ tôi nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm chặt cơ thể em, hệt như trong ngày cưới của chúng tôi.

Nhưng em càng nhẹ đi, càng làm tôi buồn. Trong ngày cuối cùng, khi em đang nằm trong vòng tay tôi, tôi không thể rời đi nửa bước. Con trai chúng tôi đã đi học. Tôi bế chặt em và nói, "Anh đã không nhận ra cuộc sống của chúng ta thiếu đi sự riêng tư." Tôi lái xe tới cơ quan và vội nhảy ra ngoài xe ngay mà quên không khóa cửa. Tôi sợ bất cứ trở ngại nào cũng có thể khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tầng. Jane ra mở cửa, tôi nói với em, "Xin lỗi Jane, anh không muốn ly hôn nữa."

Em nhìn tôi, vẻ ngạc nhiên rồi sờ tay vào trán tôi. "Anh ốm à?" em nói. Tôi gạt tay em. "Xin lỗi, Jane," tôi nói, "anh sẽ không ly dị nữa đâu. Hôn nhân của  anh trở nên nhàm chán chắc chắn vì anh và cô ấy đã không coi trọng những chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của nhau chứ không phải vì bọn anh không còn yêu nhau nữa. Giờ anh nhận thấy rằng kể từ khi anh bế cô ấy vào ngôi nhà mình trong ngày cưới anh phải giữ lấy cô ấy, chỉ cái chết mới chia lìa được bọn anh."

Dường như Jame chợt bừng tỉnh. Em tát tôi rồi đóng sầm cửa và òa khóc. Tôi bước xuống cầu thang và lái xe đi. Tôi ghé vào một cửa hàng hoa trên đường, mua một bó hoa tặng vợ. Cô chủ tiệm hỏi tôi muốn viết gì lên tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết, "Anh sẽ bế em hàng sáng cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta."

Tối đó tôi về nhà, cầm bó hoa trong tay, mặt mũi tươi cười. Tôi chạy lên gác, chỉ còn nhìn thấy vợ nằm trên giường - em đã ra đi mãi mãi.

Vợ tôi đã phải chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo suốt nhiều tháng còn tôi thì mê mải bên cạnh Jane tới mức còn không thể nhận ra. Em biết mình sẽ còn sống được lâu nữa và muốn ngăn tôi khỏi hành động tiêu cực với con trai chúng tôi, phòng khi chúng tôi kết thúc bằng việc ly hôn. Ít ra thì, trong con mắt của con trai tôi - Tôi là một người chồng tình cảm.

Bài học: Những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của bạn là những gì thực sự quan trọng trong mối quan hệ tình cảm. Chẳng phải nhà lầu, xe hơi, tiền bạc trong ngân hàng. Những điều ấy tạo nên một môi trường thuận lợi để bồi đắp hạnh phúc nhưng bản thân chúng không tự tạo ra hạnh phúc được. Vì thế, hãy dành thời gian bên người bạn đời của mình và làm những việc nhỏ nhặt đó cho nhau để xây nên sự riêng tư. Và bạn sẽ có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc viên mãn.

Nguồn: moralstories.org
CHUYÊN MỤC

Đăng nhận xét

0 Nhận xét