"Tại sao mẹ khóc?" cậu bé hỏi mẹ. "Vì ta là một người mẹ," bà mẹ trả lời con. "Con không hiểu," cậu bé nói. Mẹ cậu chỉ ôm lấy cậu và nói, "Con sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu!" Sau đó cậu bé lại hỏi cha tại sao mẹ cứ hay khóc vô cớ. "Bà mẹ nào chẳng khóc lóc vô cớ vậy mà," tất cả người cha có thể nói chỉ vậy.
Cậu bé lớn lên và trở thành một chàng trai, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc tại sao các bà mẹ hay khóc. Vì thế, rốt cuộc cậu gọi điện hỏi Chúa Trời. Khi Chúa nhận điện thoại, chàng trai thưa, "Thưa Chúa, tại sao các bà mẹ lại dễ chảy nước mắt thế ạ?" Chúa đáp, "Như con thấy đấy, khi ta tạo ra các bà mẹ thì họ đã trở nên thật đặc biệt rồi. Ta tạo cho đôi bờ vai họ đủ nặng để có thể gánh được cả thế giới này, nhưng cũng đủ dịu dàng để có thể làm điểm tựa an ủi người khác. Ta ban cho họ sức mạnh bên trong để có thể chịu đựng được những lần sinh nở và sự chối cãi rất nhiều lần đến từ những đứa con của họ. "Ta trao cho họ sức chịu đựng để họ vẫn có thể bước tiếp trong khi người khác đã từ bỏ và để chăm sóc cho gia đình họ cho dù có ốm yếu và mệt mỏi mà không một lời phàn nàn."
"Ta cho họ sự nhạy cảm để yêu thương những đứa con của mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào thậm chí khi con của họ khiến họ bị tổn thương nặng nề. Sự nhạy cảm này còn giúp họ xoa dịu lỗi lầm của con mình tốt hơn, giúp họ chia sẻ những lo lắng và sợ hãi của một đứa trẻ tuổi mới lớn. "Ta ban cho họ nước mắt để tuôn rơi. Nó là thứ dành riêng cho họ để có thể dùng bất cứ khi nào cần. Nó là yếu điểm duy nhất của họ. Nó là giọt nước mắt dành cho loài người."
Đăng nhận xét
0 Nhận xét