Nhập nội dung vào đây để tìm kiếm!

Đôi bàn tay cầu nguyện

Thế kỷ 15 trở về trước, tại một ngôi làng nhỏ gần thành phố Nuremberg, nước Đức, có một gia đình với 18 đứa con. Mười tám đứa! Chỉ đơn thuần để có miếng ăn cho cả gia đình, người cha, theo nghề kim hoàn, làm việc quần quật gần 18 tiếng mỗi ngày ở cửa hàng và bất cứ công việc gì khác có trả lương mà ông có thể tìm được ở quanh vùng. Dù sống trong hoàn cảnh dường như không có hy vọng nhưng hai đứa con cả vẫn nuôi một giấc mơ. Cả hai đều muốn theo đuổi tài năng về hội họa của mình nhưng chúng biết rõ rằng bố chúng sẽ chẳng bao giờ có đủ tiền để cho tới Học viện tại Nuremberg.


Sau nhiều cuộc tranh luận vào ban đêm, trên chiếc giường đông đúc, hai cậu bé cuối cùng đã thực hiện một hiệp ước. Chúng sẽ tung đồng xu. Người thua sẽ phải xuống làm trong hầm mỏ gần đó để kiếm tiền nuôi anh em mình trong khi người anh em đó theo học tại học viện. Người thắng sẽ được học tại học viện trước và hoàn thành việc học. Sau khi người thắng học xong sẽ giúp người anh em còn lại theo học tiếp học viện và hỗ trợ người đó về tài chính bằng cách bán các tác phẩm nghệ thuật hoặc làm việc tại hầm mỏ nếu cần.

Họ tung đồng xu vào một buổi sáng Chủ Nhật sau đi nhà thờ. Albrecht Durer, người chiến thắng đi tới Nuremberg. Albert, người anh em còn lại tới hầm mỏ làm việc suốt gần 4 năm, kiếm tiền nuôi anh em mình ăn học, tác phẩm của người này tại học viện gần như gây xúc động tức thì. Tranh khắc axit, tranh khắc gỗ và tranh sơn dầu của cậu còn đẹp hơn tranh của các thầy mình rất nhiều. Tới thời điểm tốt nghiệp, cậu đã bắt đầu có thể kiếm được những khoản thù lao lớn dành cho những tác phẩm được đặt mua của cậu.

Khi chàng họa sĩ trẻ quay trở lại quê, gia đình nhà Durer tổ chức một bữa tối thịnh soạn trên bãi cỏ để chúc mừng ngày bái tổ vinh quy của Albrecht. Sau một bữa tối lâu và đáng nhớ, đầy âm nhạc và tiếng cười, Albrecht đứng dậy khỏi chiếc ghế cao quý ở đầu bàn để nâng ly chức mừng người anh em yêu quý của cậu vì nhiều năm hy sinh để Albrecht có thể thực hiện được hoài bão của mình. Những lời kết thúc của cậu là, "Và bây giờ, Albert, người anh em yêu quý của tôi, giờ đến lượt cậu. Giờ cậu có thể tới Nuremberg để theo đuổi ước mơ còn tôi sẽ chăm sóc cậu."

Mọi gương mặt cùng háo hức quay về phía đầu kia bàn, nơi Albert đang ngồi, nước mắt chảy dài trên gương mặt xanh xao của cậu, cái đầu cúi gằm lắc nguầy nguậy trong khi cậu nức nở.

Cuối cùng, Albert ngẩng đầu lên và lau nước mắt trên má. Cậu liếc nhìn khắp lượt khuôn mặt những người thân yêu và rồi vừa dùng tay giữ chặt má phải, cậu nhẹ nhàng nói, "Không, anh trai. Em không thể tới Nuremberg được. Quá muộn với em rồi. Nhìn xem bốn năm ở hầm mỏ đã làm gì với đôi tay em này! Xương ở mọi ngón tay em ít nhất một lần từng bị dập mạnh và mới đây, tay phải em còn bị chứng viêm khớp nặng tới mức còn không thể cầm ly nâng mừng anh, lại càng không thể dùng bút hoặc cọ để tạo ra những nét vẽ thanh tú trên giấy da hay trên vải được. Anh à, với em, quá muộn rồi."

Hơn 450 năm đã trôi qua. Đến giờ hàng trăm kiệt tác chân dung, những bức phác họa bằng bút và trạm bạc, bằng màu nước, than chì, khắc gỗ và khắc đồng của  Albrecht Durerđược treo mở mọi bảo tàng trên thế giới.

Một hôm, để tỏ lòng kính trọng với Albert vì tất cả những hy sinh của anh, Albrecht Durer đã cẩn thận vẽ đôi bàn tay bị tổn thương cùng với gan bàn tay và những ngón tay gầy gò của cậu hướng lên. Ông gọi bức họa có sức hút mạnh mẽ này của mình là "Đôi bàn tay," nhưng gần như ngay lập tức cả thế giới đều đón nhận kiệt tác này của ông và đổi tên tuyệt phẩm bày tỏ tình yêu của ông này là "Đôi bàn tay cầu nguyện."

Bài học: Nhớ rằng, hy sinh của những người khác có thể mang đến thành công trong cuộc đời bạn. Luôn luôn kính trọng và chăm sóc họ vì những gì lẽ ra họ có thể làm cho bản thân nhưng họ lại làm vì hạnh phúc của bạn.

Nguồn: moralstories.org 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét